Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 647: Cao thủ Cửu U tới

Trong khu rừng núi tối tăm thăm thẳm.
Một bóng người to lớn vạm vỡ đang điên cuồng lướt qua, âm trầm mà kinh khủng, đen nhánh mà dữ tợn, giống như một con mãnh thú sắt đáng sợ, những nơi đi qua, thân hình hung dữ này đều nghiền nát những cây to và tảng đá thành từng mảnh.
Cả khu rừng rơi vào cảnh hỗn loạn.
Giống như không có bất kỳ vật gì có thể ngăn cản được đối phương.
Chưa có ra quyền, chưa có xuất chưởng, giờ khác này, Dương Phóng chỉ là lợi dụng tốc độ va chạm một cách thông thường.
Chiến giáp quỷ dị ở dưới bóng đêm tối tăm có một loại mê hoặc đáng sợ khó có thể miêu tả.
Ầm ầm!
Lại một cây đại thụ nổ tung, mảnh vụn bay tứ tung bốn phía, được thân thể Dương Phóng đâm xuyên vào giữa thân cây xuyên thủng ra bên ngoài.
Thân thể của hắn cuối cùng mới dừng lại, ánh mắt lạnh lùng, cúi đầu xuống nhìn về phía Chiến giáp trên người.
Sau đó hai cánh tay va vào nhau, lập tức phát ra âm thanh keng keng đinh tai nhức óc.
"Đáng tiếc, vẫn là gấp năm chiến lực, cũng không có đạt tới mức độ gấp sáu lần chiến lực."
Dương Phóng tự lẩm bẩm.
Đây cũng là có liên quan tới trận văn ở trên chiến giáp.
Loại trận văn này chỉ có thể đạt tới mức độ tăng gấp năm lần chiến lực!
Tuy nhiên!
Mức độ bền bỉ của Chiến giáp này lại mạnh hơn nhiều so với Chiến giáp trước đó.
Nếu như lại đối đầu với Bàng Vạn Chung, sẽ không thể biết ai thắng ai thua.
Phải biết Chiến giáp trước đó là bởi vì kiễm gãy của thần linh phá hủy, phần lớn trận văn bị hủy đi, cuối cùng cũng chỉ giữ lại chiến lực gấp đôi.
Mà bây giờ khôi phuc lại chiến lực gấp năm một lần nữa!
Bàng Vạn Chung cũng có thể nâng cao thực lực bản thên lên tới gấp năm lần sao?
Dương Phóng chậm chậm khe khẽ thở ra một hơi, xoay đầu lại, nhìn vào phía khu rừng đằng sau đã bị tàn phá thảm đến không nỡ nhìn, nở ra nụ cười mỉm hơi khó phân biệt.
Sau đó, hắn tâm niệm khẽ động.
Trên người lóe lên ánh sáng đen.
Chiến giáp đen nhãnh dữ tợn lại nhanh chóng rút vào trong cơ thể một lần nữa.
Hình dạng của bộ giáp lần này đã thay đổi đáng kể so với lần trước.
Ở trên mũ giáp được Dương Phóng tăng thêm hai cái sừng thú to lớn, lập lòe ánh sáng đen, đằng sau lưng càng là phủ kín lít nha lít nhít các gai ngược thô to, có thể nói là vô cùng bá khí.
Sau khi Dương Phóng thu hồi Chiến giáp, ánh mắt liếc nhìn, cẩn thận phân biệt phương hướng nơi này một chút, sau đó chân giẫm mạnh, thi triển Thanh Vân bộ, trong nháy mắt lướt đi xa vài chục trượng, nhanh chóng biến mất ở nơi này.
Về phần mấy người của Địa Hành tộc kia cũng không có bị hắn diệt khẩu mà là giữ ở bên người, sử dụng làm thám tử đi tìm hiểu tin tức, cứ như vậy, chính mình cũng có thể hiểu rõ tin tức đại khái của Kình Thiên vực.
···
Trong sơn cốc sâu thẳm.
Tại Tổng bộ của Địa Hành tộc.
Hoắc Khâu toàn thân là máu tươi, khí tức hỗn loạn, thương thế trên người vô cùng thê thảm, trên ngực cắm tới tận bốn thanh trường kiếm, nhưng vẫn chưa bị mất mạng.
Ở xung quanh hắn thì là từng trưởng lão Đại Hành tộc bị trọng thương ngã xuống đất.
Phía trước nhất.
Một bóng người mặc huyền bào màu đen, trên đầu đeo mặt nạ trắng không mặt mũi, lặng lẽ đứng ở nơi đây, không nhìn rõ khuôn mặt cụ thể, chỉ có một đôi mắt lóe ra từng vẻ từng vẻ châm chọc.
"Có thể đáng để ta sử dụng một tấm Hám Địa phù thì cũng xem như là đáng giá để kiêu ngạo, các ngươi bắt lấy Hoắc Thiên Đình là chuyện nhỏ, nhưng tuyệt đối không nên giết chết hắn, đây chính là đề mục mà số một để lại cho tất cả chúng ta, bây giờ đề thi này bị các ngươi hủy đi, vậy các ngươi có nên bị giết hay không?"
Bóng người đeo mặt nạ màu trắng không mặt không múi mở miệng cười nói.
Ở khu vực trên trán đột nhiên viết hai chữ quỷ dị màu đỏ như máu.
Mười ba!
Cách đó không xa, Hoắc Khâu vẻ mặt dữ tợn, âm thầm nghiến răng, chăm chú nhìn vào người thần bí số mười ba trước mắt này.
Cao thủ Cửu U tìm đến thật là nhanh!
Càng quan trọng chính là.
Đối phương lại nắm giữ một tấm Hám Địa phù, ở vào thời điểm bọn họ trốn vào lòng đất, lập tức đánh ra một tấm Hám Địa phù, lập tức giết chết phần lớn số người của bọn họ.
Chỉ có một số nhỏ đám người bọn họ thấy thời cơ không đúng nên nhanh chóng trốn thoát.
Hám Địa phù, chính là bí phù thượng cổ, phương pháp luyện chế sớm đã thất truyền, chỉ thi thoảng có người có thể lấy được một hai tấm, uy lực vẫn còn cực kỳ mạnh mẽ.
Hơn nữa, thực lực người này lại vô cùng đáng sợ.
Cho dù chính mình cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của người này.
Lần trước hắn từng gặp qua số mười chín của tổ chức này, lúc đó cũng phải thật vất vả mới trốn thoát khỏi tay của đối phương.
Hiện tại số mười ba này thực sự mạnh hơn số mười chín kia nhiều lắm.
"Hoắc Thiên Đình đúng là ta giết, tuy nhiên người thực sự bắt được hắn lại không phải là ta."
Hoắc Khâu đột nhiên trầm giọng nói.
"Không phải ngươi? Vậy đó là người nào?"
Số mười ba hỏi thăm.
"Trước tiên ngươi phải đồng ý buông tha chúng ta thì ta mới có thể nói cho ngươi!"
Hoắc Khâu trầm giọng nói.
"Có chút thú vị, có điều, ngươi cảm thấy ngươi bây giờ có tư cách dùng điều kiện với ta sao?"
Số mười ba cười nhẹ một tiếng, thuận tay trảo một cái.
Một tên trưởng lão tinh anh của Địa Hình tộc kinh hô một tiếng, trong nháy mắt đột nhiên hút tới, nhìn cũng chẳng thèm nhìn, bịch một tiếng, bóp vỡ đầu.
"Ta ghét nhất là bàn điều kiện, cho nên, ngươi tốt nhất trả lời thành thật cho ta, nếu không ta sẽ giết tiếp từng người từng người một."
Số mười ba lạnh lùng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận