Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 197: Cửa hàng sắt, mặt nạ da người

"Cái gì? Xuống núi sao?"
"Sư tôn, trước đó không phải người đã nói là không cần phải xuống núi sao?"
"Đúng vậy a, sư tôn."
Rất nhiều người hoảng loạn kêu lên.
Nhưng cũng có người đang lộ ra nét mừng, chuẩn bị nhân cơ hội này phản bội chạy trốn.
"Được rồi, các ngươi đừng nói nữa."
Chu trưởng lão dùng tay ra hiệu, âm trầm nói: "Chuyện này vi sư cũng đã hết sức rồi, nhưng các ngươi yên tâm, công việc ta sắp xếp cho các ngươi xem như là an toàn, đều có cao thủ trấn thủ, các ngươi chỉ cần qua đó làm hỗ trợ là được rồi."
Sản nghiệp của Huyền Vũ tông hiện tại mặc dù đã bị thôn tính hơn một nửa.
Nhưng y nguyên vẫn còn có không ít sản nghiệp được nắm giữ chặt chẽ trong tay của bọn họ.
Chu trưởng lão tự nhiên muốn sắp xếp cho đệ tử của mình làm việc ở trong khu vực an toàn.
Hắn lập tức bắt đầu đọc tên từng người, từng bức thư tay được phát xuống dưới.
Bên trong mỗi một bức thư tay đều là công việc sắp xếp cho mỗi một tên đệ tử.
Từng tên đệ tử xao động bất an, theo thứ tự tiến lên mà nhận lấy.
Dương Phóng nhận lấy thư tay, đọc cẩn thận, nhiệm vụ cho hắn là tiến về một cái sòng bạc làm Phó quản sự.
Trong lòng của hắn do dự, chờ sau khi các đệ tử rời đi thì tìm tới Chu trưởng lão một lần nữa.
"Sư tôn, đệ tử có thể đổi một cái công việc khác hay không?"
"Đổi việc? Ngươi muốn đổi loại công việc nào?"
Chu trưởng lão hoài nghi hỏi.
"Dưới núi có còn sản nghiệp là cửa hàng sắt hay không? Thực không dám giấu giếm, trước đây đệ tử cũng đánh sắt mấy ngày, cộng thêm khối Minh thiết kia còn chưa được rèn đúc, cho nên đệ tử muốn nhân cơ hội này rèn đúc một chút."
Dương Phóng trả lời.
"Cửa hàng sắt, có ngược lại là có."
Chu trưởng lão hơi trầm ngâm, "Tuy nhiên chỗ tốt vớt được ở cửa hàng sắt thế nhưng là không có nhiều bằng sòng bạc, ngươi chắc chắn chứ?"
Dương Phóng gật đầu nói, "Chắc chắn!"
"Vậy thì được rồi, ngươi lại giao cho ta mười lượng bạc, ta tới đổi việc cho ngươi."
Chu trưởng lão vẻ mặt ôn hòa, lại viết một bức thư tay nữa.
"Đúng rồi, còn có một chuyện, bên chỗ sư tôn có còn cái mặt nạ da người nào không? Đệ tử đắc tội không ít người ở dưới chân núi, nhỡ đâu bị người nhận ra, tóm lại là không tốt cho lắm ..."
Dương Phóng nói.
Xuống dưới núi tóm lại là sẽ phải xuất đầu lộ diện.
Nhỡ đâu bị người Lam tinh phát hiện vậy thì rắc rối to.
Chu trưởng lão mỉm cười, "Yên tâm, mặt nạ da người không tính là gì, năm lượng bạc một bộ, chỗ của lão phu quả thực không ít!!!"
"Được!"
Dương Phóng gật đầu.
Sau đó, Chu trưởng lão đổi việc cho Dương Phóng, lại mang theo Dương Phóng đi vào trong phòng để cho Dương Phóng lựa chọn mặt nạ sử dụng.
Ở trong tay của Chu trưởng lão thế mà có tới năm tấm mặt nạ da người.
Từ trẻ tuổi cho đến già, loại nào cần có đều có.
"Thứ này cho dù đến chợ đen mua thì cũng phải mất năm lượng, cho nên lão phu đã không kiếm tiền của ngươi."
Chu trưởng lão than khẽ, cầm lấy mặt nạ da người loại thanh niên, đưa cho Dương Phóng, mỉm cười nói: "Ngươi thử cái mặt nạ này xem."
Dương Phóng quan sát cẩn thận, lập tức dán mặt nạ này vào trên mặt của mình, hướng về tấm gương điều chỉnh xong.
Tấm mặt nạ này, mày rậm mắt to, làn da đen nhánh, lỗ mũi thô to.
Có đặc điểm đặc biệt rõ ràng của người Bạch Lạc thành.
"Được rồi, cứ như vậy đi."
Dương Phóng càng nhìn càng cảm thấy hài lòng.
Một lần chính mình lại thay đổi chiều cao một chút, cho dù đứng ở trước mặt Trình Thiên Dã thì Trình Thiên Dã cũng không nhận ra được chính mình.
"Ngươi hài lòng là được rồi, trở về thu thập đồ đạc đi."
Chu trưởng lão mỉm cười.
"Đệ tử cáo lui!"
Dương Phóng chắp tay, rời khỏi nơi này.
Mắt thấy cái sân trở nên trống rỗng, Chu trưởng lão thầm than trong lòng.
Trong số trăm tên đệ tử này, không biết còn có thể có bao nhiêu người còn sống ...
Hắn càng nghĩ tới sắc mặt của tất cả các trưởng lão thì càng trở nên tức giận.
. . .
Sau khi trở lại nơi ở.
Dương Phóng nhanh chóng thu dọn đồ đạc.
Hắn ta mang theo tất cả vàng bạc trên người, ngoài ra còn có một đao một kiếm cùng với mấy bình kịch độc.
Nội giáp thì sớm đã mặc vào trên người.
Về phần khối Minh thiết kia.
Hắn chỉ có thể chờ đợi đến khi trời tối, lại âm thầm mang đi.
"Lần này không biết lúc nào mới có thể trở về?"
Dương Phóng thầm nghĩ.
Lần trước thế nhưng là mất khoảng một tháng, lần này cũng đã xuyên không được hơn hai mươi ngày rồi.
Hắn nhìn lướt qua căn phòng một lần nữa, khóa chặt cửa phòng lại, đi ra ngoài sân.
. . .
Nơi mà Chu trưởng lão sắp xếp cho Dương Phóng làm chính là cửa hàng sắt Hà Tây, chức vụ thì làm Phó quản sự.
Cửa hàng cách sông không xa.
Sau khi mỏ quặng Hàn thiết của Huyền Vũ tông được khai thác, một phần vận chuyển về trên núi, một phần khác trên cơ bản đều chở vào cửa hàng sắt Hà Tây.
Cửa hàng này chiếm diện tích không nhỏ, có mấy chục tên thợ rèn lớn nhỏ.
Chỉ là trong khoảng thời gian này gặp phải hỗn loạn, thợ rèn bên trong sớm đã chạy đi gần như hết rồi.
Người phụ trách trấn thủ nơi này chính là một tên cao thủ Thất phẩm của Huyền Vũ tông, tên là Đàm Quân.
Phải biết nơi có thể có được cao thủ Thất phẩm trấn thủ, không chỗ nào không phải là nơi quan trọng nhất cả.
Trong mấy ngày qua, nghe nói ngay cả Đàm Quân cũng bị người ám sát mấy lần.
Trong một gian lầu hòa nhã ở đằng sau cửa hàng.
Trong tay Đàm Quân đang cầm một thanh thép ròng bốc khói, vừa nuốt mây nhả khói vừa nhìn về phía sân khấu kịch trước mắt.
Ở bên cạnh hắn, có hai người đàn ông trung niên cùng ngồi, cười cười nói nói, bầu không khí hòa hợp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận