Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 47: Có người theo dõi

Họ và tên: Dương Phóng.
Tuổi thọ: 21/48 tuổi.
Tu vi: Tam phẩm (60/120).
Tâm pháp: Dương Viêm quyết đại thành (488/840).
Võ kỹ: Tật Phong Thập Tam kiếm tinh thông (30/300), Vô Ảnh kiếm đăng đường nhập thất (500/800), Đại Phi Phong Trượng pháp đăng đường nhập thất (200/500).
Kỹ năng: Rèn sắt đăng đường nhập thất (480/500).
Tư chất: Tốt (23/30).
. . .
Dương Phóng nhìn vào bảng thông tin trước mặt, trong lòng mừng rỡ, ngay lập tức cảm thấy tràn đầy năng lượng.
Với tư chất hiện tại của hắn, chỉ cần ba mươi phút là có thể luyện chế hoàn toàn một viên Dưỡng Khí đan.
Mà ở dưới tình huống không sử dụng Dưỡng Khí đan, chỉ tu luyện Dương Viêm quyết chay thôi cũng có thể để cho một giờ tăng thêm 1,5 điểm kinh nghiệm.
Với tư chất hiện tại của hắn đã vượt qua hẳn 90% người Lam tinh.
Vào buổi trưa.
Dương Phóng ra ngoài ăn uống như bình thường.
Trong cửa hàng sắt không có cơm trưa, cho nên vừa tới buổi trưa, tất cả các thợ rèn đều sẽ giải quyết vấn đề cơm nước ở ngoài đường.
Ngay khi Dương Phóng chuẩn bị bước vào một quán rượu thì nhíu mày, phát giác có một ánh mắt đang để ý tới mình thì đột nhiên quay đầu.
Chỉ thấy một con hẻm cách đó không xa.
Một người đàn ông mặc quần áo rách rưới lộ ra vẻ mặt hốt hoảng, nhìn thấy Dương Phóng nhìn thấy mình thì vội vàng quay đầu đi ngay, rồi vội vã đi vào sâu trong ngõ hẻm.
Trong lòng Dương Phóng giật mình, không kịp nghĩ ngợi, hắn nhanh chóng đuổi theo người đàn ông kia.
Ở khi hắn sắp đuổi kịp người đàn ông kia, người đàn ông kia lập tức quay lại tục một nắm vôi ra đằng sau.
Dương Phóng thầm tức giận, hai tay xua xua, xua tan vôi bột, lập tức đánh ra một chưởng đập mạnh vào sau vai người đàn ông kia, phịch một tiếng, lập tức đánh cho người đàn ông kia bay về phía trước lộn nhào ngã trên mặt đất.
"Ngươi là ai? Vì sao lại theo dõi ta?"
Dương Phóng tóm lấy nhấc người đàn ông lên, nghiêm khắc quát.
"Không có, ta không có, ta chỉ là một người đi bộ trên đường ..."
Người đàn ông kia hoảng sợ mở miệng.
"Còn dám nói láo!"
Dương Phóng lộ ra vẻ mặt giận dữ, rút trường kiếm ra, lập tức dùng sức đâm vào bàn chân của đối phương, đống đinh cả bàn chân của đối phương ghim vào trên mặt đất.
Đối phương lập tức nhịn không được mà phát ra một tiếng kêu to thê thảm.
"Ai bảo ngươi tới?"
Hắn lạnh lùng hỏi.
Đối phương lộ vẻ mặt hoảng sợ, thân thể thống khổ co quắp, "Tha ta, ta không biết, không có người nào bảo ta tới đây, ta chỉ là một tên ăn trộm, tha ta, cầu ngươi tha ta ..."
Hắn liên tục cầu xin tha thứ.
"Ăn trộm?"
Dương Phóng cau mày lại, quan sát kỹ đối phương.
Đối phương run lẩy bẩy, vô cùng sợ hãi.
Dương Phóng bình tĩnh lại một chút, rút ​​trường kiếm ra, lạnh lùng nói: "Vậy ngươi có thể đi."
"Được, được, đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân."
Đối phương tập tễnh, liên tục nói lời cảm ơn rồi vội vàng đi về phía sâu trong ngõ hẻm.
Ánh mắt Dương Phóng thâm thúy, lặng lẽ nhìn bóng lưng người đàn ông kia.
. . .
Ở một con hẻm khác.
Người đàn ông kia với vẻ mặt đau đớn, lòng bàn chân rướm máu, cố gắng dùng sức chạy về phía trước, bỗng nhiên có hai người đàn ông khác ở đầu con hẻm này.
Hai người đàn ông kia vừa nhìn thấy người này tới thì lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng nhanh chóng tiến lên đón lấy.
"Làm sao mà ngươi lại trở thành như vậy?"
"Đáng chết, ta thiếu chút nữa thì bị phát hiện."
Người đàn ông bị đâm thủng bàn chân vẻ mặt đau khổ nói: "Mấy ngày sau ta không đi theo dõi nữa, các ngươi ai thích đi thì người đó đi đi, đau chết mất thôi."
Vừa dứt lời hắn đột nhiên phát hiện hai người đồng bạn trước mặt mình thần sắc có vẻ như kinh ngạc về điều gì đó, hai mắt bọn họ trợn lớn lên đang nhìn ra đằng sau mình.
Quả tim người đàn ông này đập lên thình thịch, mơ hồ cảm thấy có gì đó không thích hợp, chậm rãi quay người lại thì đồng tử đột nhiên co rụt lại.
Chỉ thấy một thân thể khôi ngô cao lớn xuất hiện ở đằng sau hắn chẳng biết từ lúc nào, vẻ mặt âm trầm, ánh mắt lãnh đạm, đang nhìn xuống phía khuôn mặt của hắn.
"Ai bảo các ngươi tới theo dõi ta?"
Dương Phóng lạnh giọng nói.
"Hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm, chúng ta chỉ là. . . "
Người đàn ông trước vẫn còn đang ngụy biện.
Phốc!
Trường kiếm đảo qua, một cái đầu lâu lập tức bay ra ngoài, máu tươi bắn tung tóe lên.
Thi thể không đầu nhẹ nhàng rung động, lập tức ngã nhào xuống đất.
Hai tên nam tử còn lại vẻ mặt lộ rõ sự sợ hãi, vội vàng xoay người là chạy.
Nhưng Dương Phóng đã nhảy lên mà tới, liên tiếp chọc ra hai kiếm, lập tức khiến cho bọn họ phải ngã xuống đất, kêu lên đau đớn.
"Ta hỏi lại một câu nữa, ai bảo các ngươi tới theo dõi ta?"
Thần sắc Dương Phóng lãnh đạm.
"Chúng ta nói ra thì có thể đổi lại một cái mạng không?"
Một người đàn ông trong đó sợ hãi nói.
"Nói!"
"Là Vương công tử thiếu đông gia Vương Đông Lai của Vạn Phúc thương hội!"
Tên nam tử kia sợ hãi nói.
"Là hắn!"
Hai mắt Dương Phóng nheo lại, nói: "Tại sao hắn lại bảo các ngươi tới theo dõi ta?"
"Hắn nói ... hắn nói ngươi có khả năng đang che giấu thực lực, bảo chúng ta để mắt tới mọi hành động của ngươi."
Người đàn ông kia hoảng sợ nói.
"Ta có khả năng che giấu thực lực ..."
Dương Phóng tự nói, trong lòng suy nghĩ một cách nhanh chóng, nói: "Ngoài các ngươi ra thì còn có những người khác nữa không?"
"Không còn, chỉ có ba người chúng ta!"
Người đàn ông kia vội vàng trả lời.
"Vậy Vương Đông Lai bây giờ đang ở chỗ nào?"
Dương Phóng tiếp tục hỏi.
"Còn đang ở bên trong thương hội, bảo chúng ta cứ cách một ngày thì đi tới báo cáo với hắn một lần, tha cho chúng ta, cầu ngươi tha cho chúng ta ..."
Người đàn ông này sợ hãi mở miệng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận