Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 633: Chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu lời của ta?

Bóng người áo bào xám nhướng mày.
"Việc này ta cần xin phép một chút."
"Chỉ là Tử Nguyên đan mà cũng phải xin chỉ thị, theo ta thấy, các hạ chưa chắc có thể ăn nổi đồ trong tay của ta, vẫn là thôi đi."
Dương Phóng lắc đầu.
"Bằng hữu, ngươi tốt nhất đừng bỏ lỡ cơ hội lần này!"
Bóng người áo bào xám đột nhiên vội vàng mở miệng:
"Tứ hoàng tử chỉ có thể cho ngươi một ít chỗ tốt, ngươi không nên giới hạn ở trước mắt, tồn tại đằng sau ta có địa vị siêu nhiên, xa không phải Tứ hoàng tử có thể so sánh, sau này rất có thể sẽ trèo lên ngôi Hoàng đế, giao dịch với nhân vật như vậy, chỗ tốt là vô tận, ngươi không nên chỉ lo lợi ích trước mắt mà cần phải coi trọng lợi ích lâu dài, trên lâu dài mà nói, có thể để ngươi một bước lên trời!"
"Một bước lên trời?"
Dương Phóng cau mày lại, trong nháy mắt hiểu được thân phận của người đứng sau đối phương.
Thái tử Đại Uyên?
"Ta cần suy nghĩ một chút."
Dương Phóng trả lời.
"Chuyện này còn cần phải cân nhắc sao? Một người là nhân long chi tư, một người chỉ là một vị hoàng tử, bằng hữu, vô luận là lúc nào, quan trọng nhất chính là leo lên mối quan hệ này."
Bóng người áo bào xám tiếp tục khuyên nhủ:
"Đặc biệt đối với Thánh Linh cảnh không có chút bối cảnh nào như ngươi mà nói, ta nghĩ ngươi cũng không hy vọng nhìn thấy cả đời ngươi phải dừng bước ở nơi này đi, Hoàng Cực đan cuối cùng thuộc về Cấm đan, các hạ đổi nhiều như vậy, sớm đã xúc phạm pháp luật Vương triều, chỉ cần một câu của Thái tử, các hạ sẽ bụi về với bụi, đất về với đất, các hạ nghĩ sao?"
Tròng mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Dương Phóng.
Trong giọng nói để lộ ra một chút ý uy hiếp.
Giống như chỉ cần Dương Phóng không đồng ý, vậy chính là giống như đang mưu phản.
Điều này làm cho Dương Phóng nhướng mày.
"Ta cần phải suy nghĩ một chút!"
"Không cần suy nghĩ thêm, đó là cơ hội mà bao nhiêu người cũng khó cầu, ngươi không nên ngu xuẩn như thế, hơn nữa con người của Thái tử, tính tình xưa nay không tốt, nếu như một khi kéo dài thời gian, ngươi sẽ ..."
"Đủ rồi, ta nói ta cần phải cân nhắc."
Giọng nói của Dương Phóng đột nhiên chuyển lạnh: "Chẳng lẽ ngươi nghe không hiểu lời của ta?"
"Ngươi ··· "
Tròng mắt bóng người áo bào xám co rụt lại, trầm giọng nói: "Ta khuyên bảo lời hay mà ngươi lại xem thường, bằng hữu, Kình Thiên vực chung quy là nơi của Hoàng thất, ngươi tin hay không, chậm nhất ngày mai ngươi sẽ tiến vào trong danh sách mưu phản, nói thật ra, một Thánh Linh cảnh đệ nhất thiên thê ở trong mắt Hoàng thất chỉ giống như kiến hôi, nói nghiền chết thì sẽ nghiền chết!!"
"Thật sao?"
Dương Phóng cười lạnh, nói: "Vậy ngươi có tin ta cũng có thể nghiền chết ngươi bất cứ lúc nào hay không?"
Sắc mặt của hắn đột nhiên lạnh xuống.
Lời nói của người đàn ông áo bàm xám khiến Dương Phóng vô cùng không vui, trong mắt chớp động ánh sáng lạnh.
Người này nếu như thật dễ nói chuyện vậy thì cũng thôi đi.
Vừa mới gặp đã uy hiếp hắn nhiều lần, xem như là tượng đất thì cũng có ba phần tức giận.
Bản thân mình cũng đã nói là cần suy nghĩ một chút.
Kết quả vẫn là bị bức bách như thế!
Người đàn ông áo bào xám biến sắc, nhìn về phía Dương Phóng một lần nữa nói: "Được, được, là tại hạ mạo muội quấy rầy, cáo từ."
Hắn quay người rời đi, không muốn ở lại lâu thêm một lúc nào.
Lập lòe mấy cái đã biến mất ở chỗ này.
Hai mắt Dương Phóng lạnh lùng, nhìn vào người đàn ông áo bào xám ở xa xa, nắm đấm nắm lên, cuối cùng vẫn không có xuất thủ chặn đường.
Thật sự là không khôn ngoan nếu ngay từ đầu đã trở thành kẻ thù của Thái tử.
Nói thật, mình giao dịch với ai thì cũng đều là giao dịch.
Chỉ là, đối phương trước đó quá cường thế.
Hắn xoay người lại, tiếp tục đi về phía trước.
···
Thời gian không lâu sau.
Dương Phóng lượn quanh rồi cuối cùng mới trở về chỗ ở.
Trong viện tử không lớn.
Mấy chục gốc Hắc Ngọc linh được đang lặng lẽ sinh trưởng, ở dưới sự chiếu sáng của ánh nắng mặt trời, phản xạ ra đủ loại ánh sáng, mộng ảo mê người.
Hắn đếm cẩn thận một chút, một nhóm này có tới chừng bốn mươi tám gốc.
Tất cả đều đã thành thục, có thể ngắt lấy bất cứ lúc nào!
Tác dụng phụ trợ của Địa Mẫu, thực sự đã giúp mình rất nhiều.
Nếu không, mình bây giờ chắc chắn là đang đi khắp nơi để nghĩ biện pháp gia nhập Hoàng thất, kể từ đó chắc chắn sẽ rơi vào bên trong vòng xoáy của các thế lực.
Dương Phóng hơi suy nghĩ, đột nhiên bàn tay lật một cái, lấy ra một viên hạt châu lớn chừng quả trứng gà có màu vàng sẫm, ánh mắt chớp động, lập tức rót chân khí vào bên trong hạt châu này.
Xoát!
Từng sợi dao động vô hình lấy hạt châu làm trung tâm, nhanh chóng lan tràn ra bốn phương tám hướng bên ngoài.
Dương Phóng vừa thúc giục vừa đi vào Dược viên, bắt đầu nhổ từng gốc Hắc Ngọc linh dược trên mặt đất lên.
Hắn cũng không hy vọng đợi lát nữa bị Hoắc Thiên Đình nhìn thấy cảnh tượng bên trong Dược viên của mình.
Chuyện liên quan tới việc có thể thúc đẩy sự phát triển của Hắc Ngọc linh dược này tuyệt đối không thể để cho bất kỳ kẻ nào biết được.
···
Một phương hướng khác.
Bên trong phủ đệ tĩnh mịch.
Bóng người áo bào xám một đường chạy trở về, nổi giận đùng đùng, mặt nạ trên mặt sớm đã lấy xuống, là khuôn mặt của một lão giả sáu bảy mươi tuổi, mặt mũi nhăn nheo, chòm râu hoa râm, thân thể nhanh chóng tiến vào bên trong một gian phòng.
"Nhị gia."
Bóng người áo bào xám vừa vào cửa đã thu lại sự tức giận, chắp tay nói.
"Làm sao? Chẳng lẽ hắn không đồng ý?"
Bên trong gian phòng, một người đàn ông có dung mạo anh tuấn, thân thể cao lớn, mũi thẳng đang lặng lẽ lật giở một cuốn sách cổ màu vàng sẫm trên ghế, không ngẩng đầu lên hỏi một cách nhẹ nhàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận