Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 886 - Sinh vật hình người



Chương 886 - Sinh vật hình người




Một đường lao nhanh, nhanh đến mức khó mà tin nổi.
Trong suy nghĩ của hắn, bên trong Khư Thần cung chắc chắn xảy ra một loại biến cố cực kỳ quỷ dị nào đó.
Những thứ lao ra này cũng không phải tất cả đều là yêu thú.
Cũng có một số sinh vật hình người bao trùm trong lớp khói đen, trên người có rất nhiều vảy giáp, thân thể khô quắt giống như thây khô, lực phòng ngự có thể so sánh với Minh thiết.
Rống!
Đột nhiên, một con quái vật cực kỳ khủng bố nhằm vào Dương Phóng, phát ra một tiếng gầm trầm thấp, mang theo đất đá bay mù trời nhanh chóng nhào về phía Dương Phóng.
Dương Phóng đột nhiên quay đầu, Nhuyễn kiếm màu tím giống như một tia chớp, lấy quỹ tích mơ hồ không rõ nháy mắt đảo qua.
Phốc phốc phốc!
Một vài vệt sáng màu tím lóe lên, con quái vật kia lập tức bị tách rời.
Ngay khi Dương Phóng tiếp tục chuẩn bị rời đi, thân thể đột nhiên dừng lại, hắn có cảm giác, đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua.
Tại khu vực phía sau, xuất hiện một sinh vật hình người cực kỳ đáng sợ, cao tới bốn năm mét, toàn thân được bao phủ bởi khói đen, trên người xuất hiện vảy, phát ra từng đợt tiếng gầm kinh khủng, lao tới lao lui giữa đám người, không ai cản nổi.
Giống như một Vương giả đáng sợ!
"Đạo đồ ..."
Dương Phóng thầm nói nhỏ.
Hắn thế mà cảm ứng được khí tức của Đạo đồ ở trên người sinh vật hình người kia?
"Đi!"
Hắn nắm lấy Liễu Vân, tiếp tục lao nhanh về phía nơi xa, thân hình lóe lên, cấp tốc biến mất ở chỗ này.
Sau đó, không có bất kỳ yêu thú và Huyết Ma bức nào có thể ngăn cản được thân thể của hắn.
Phàm là lao tới, trên cơ bản đều mất mạng dưới Nhuyễn kiếm của hắn.
Chẳng mấy chốc!
Dương Phóng cũng đã lao ra khỏi tiểu trấn, ném Liễu Vân đi.
"Ngươi lập tức chạy trở về trong hạp cốc đi tìm phụ thân ngươi, sau đó ta sẽ tới đó!"
Hắn căn dặn một câu, sau đó lại lao nhanh vào phía trong tiểu trấn, biến mất không thấy gì nữa.
"Sư tôn!"
Liễu Vân kinh hãi hét lên.
Nhưng vẫn là quay người là đi, tốc độ cực nhanh.
Đạo đồ ...
Trong lòng Dương Phóng sôi trào mãnh liệt, khó mà từ bỏ.
Nếu không phải Tứ đại Thần chủng trên người truyền đến cảm ứng, hắn tuyệt đối không thể nào phát hiện.
Có điều, tốc độ di chuyển của con quái vật vừa rồi lại cực kỳ đáng sợ.
Chỉ là trong quá trình Dương Phóng đưa Liễu Vân ra khỏi đây, con quái vật đó sớm đã biến mất không thấy đâu nữa, không biết di chuyển về phía phương hướng nào.
Trong toàn bộ tiểu trấn khắp nơi đều là bóng người, yêu thú.
Tất cả các loại tàn tích nằm rải rác khắp nơi.
Dương Phóng lại sử dụng Thần chủng trong cơ thể tiến hành toàn lực cảm ứng.
Một lát sau.
Đột nhiên, ánh mắt hắn lóe lên, thân thể di động lần nữa.
Trên đường phố hỗn loạn, tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, đếm không hết số người đang chạy trốn.
Tiếng gầm rú liên tục phát ra từ khu rừng xa hơn.
Hiển nhiên những gia hỏa trước đó lao vào Khư Thần cung trước đó cũng đều gặp phải phiền phức lớn.
Dương Phóng một đường đuổi theo hướng khác của tiểu trấn, thi triển thân pháp giống như quỷ mị, bóng tối dày đặc căn bản không che nổi đôi mắt của hắn.
Sau khi rời khỏi tiểu trấn, hắn lập tức nhanh chóng lao về phía một khu rừng rậm.
Chỉ thấy trong rừng.
Tào Văn Liệt phát ra tiếng gào thét, trên dưới toàn thân vận chuyển chân khí màu tím, đang nhanh chóng đánh giết một đám quái vật, vừa oanh kích vừa di động về phía nơi xa.
Khí tức của hắn ở đây quá rõ ràng, đến mức liên tục không ngừng dẫn tới từng con yêu thú cường đại, trong lúc đó càng là có không biết bao nhiêu Huyết Ma bức lao xuống.
"Là hắn."
Dương Phóng nhìn một cái là nhận ra Tào Văn Liệt.
Sau đó ánh mắt đột nhiên tập trung vào trên một con sinh vật hình người bên cạnh Tào Văn Liệt, thân thể to lớn cao chừng bốn năm mét, bao phủ bởi vảy giáp giống như như thây khô.
Chính là con quái vật trước đó!
Nó thế mà chạy qua đây, đang cùng vây công Tào Văn Liệt.
Xoát!
Thân thể Dương Phóng lập tức di chuyển nhanh chóng, lao cực nhanh về phía sinh vật hình người kia, không nói một lời, Nhuyễn kiếm màu tím trong tay như chớp, nhanh chóng kích xạ về phía sinh vật hình người kia.
Sinh vật hình người kia chẳng rất nhanh đã cảm ứng được, đột nhiên quay người, phát ra một tiếng gào thét trầm thấp, liều lĩnh nhào về phía thân thể của Dương Phóng.
Dương Phóng nhướng mày, nhanh chóng thi triển thân pháp đồng thời bộc phát Lôi âm.
"Cút!"
Ầm ầm!
Phốc phốc phốc phốc!
Nhuyễn kiếm màu tím trong nháy mắt bắn ra mấy chục lần, lít nha lít nhít, mơ hồ không rõ, để cho người ta không nắm giữ được một chút dấu tích nào, mấy chục kiếm chiêu tất cả đều lập tức rơi vào trên người con sinh vật hình người.
Chỉ có điều phòng ngự của sinh vật hình người này vô cùng đáng sợ.
Với độ sắc bén của Nhuyễn kiếm màu tím, thế mà cũng không thể chặt đứt thân thể nó ngay lập tức.
Từng vệt kiếm quang rơi vào trên người nó, ngược lại phát ra tiếng kêu keng keng keng chói tai, chỉ có thể chấn vỡ toàn bộ vảy giáp của nó.
"Rống!"
Sinh vật hình người dường như ý thức được đau đớn, gầm lên một tiếng, một làn khói đen nỏi lên bao phủ lấy toàn thân thể của nó, quay người là trốn, lao nhanh về phía nơi xa.
Dương Phóng sắc mựt thay đổi, thân thể nhanh chóng đuổi theo.
Tào Văn Liệt đang vất cả kịch chiến, trong lòng giật mình, vội vàng nhanh chóng quay đầu.
"Số mười ba! !"
Hắn lộ ra sự vui mừng: "Số mười ba, nhanh nhanh giúp ta!"
Tuy nhiên thân thể Dương Phóng đảo mắt đã không thấy đâu, đã đuổi sát theo con quái vật kia.
Tào Văn Liệt biến sắc, không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục quay lại và chiến đấu với những con quái vật khác.
P/S: Ta thích nào ... chương 6



Bạn cần đăng nhập để bình luận