Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 977 - Dương huynh đệ, nhiệm vụ đến rồi!



Chương 977 - Dương huynh đệ, nhiệm vụ đến rồi!




Bóng người khổng lồ đó cao chừng mười mấy mét.
Một nửa thân thể màu vàng kim, tỏa ra ánh vàng chói mắt.
Nửa còn lại của cơ thể được bao phủ bởi lông tóc màu đen quỷ dị.
Loại tông tóc màu đen bao trùm vào trên người kia, giống như có được sức sống vậy, nhúc nhích không ngừng, xâm nhập về phía nửa thân thể màu vàng kim còn lại.
Giờ phút này hắn bị cơn gió lốc màu đen bao phủ, điên cuồng hét lớn một tiếng, âm thanh to lớn, bàn tay kinh khủng đánh ra từng mảnh lực lượng kinh khủng giống như dời núi lấp biển, muốn xé mở cơn gió lốc màu đen.
Nhưng hoàn toàn không có bất kỳ tác dụng nào.
Cơn gió lốc màu đen khủng khiếp vang lên tiếng rít gào chói tai, nhốt hắn vào trong đó.
Đồng thời trong thiên địa, càng nhiều lông tóc màu đen và máu thịt dày đặc tất cả đều đang lao về phía bóng người khổng lồ, lít nha lít nhít như bị hút về phía thân thể của hắn.
Thân thể của hắn thật giống như là một khối nam châm khổng lồ vậy.
Tất cả lông tóc màu đen và máu thịt, giống như vụn sắt bị nam châm hút vào.
Mà theo càng ngày càng có nhiều lông tóc màu đen và máu thịt bị hút về phía bóng người khổng lồ kia, một mực bao trùm lấy thân thể của hắn, hắn giãy giụa càng ngày càng yếu, trong miệng thét gào, cũng càng ngày càng tuyệt vọng.
"Ta không cam tâm, ta không cam tâm, âm mưu, đây là âm mưu, đừng đi đột phá một bước cuối cùng ... không được đột phá, nhanh nói cho những người khác, thế giới này có âm mưu, có người đang tính kế chúng ta ... a ..."
Xoát!
Bóng người khổng lồ bị cơn gió lốc cuốn đi nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.
Giống như thể bốc hơi vậy.
Ngay sau đó âm thanh cũng im bặt mà dừng.
Nơi xa, lông tóc màu đen và máu thịt đang điên cuồng tập trung lại cũng lập tức dừng lại, lại trở về trạng thái phân tán.
Ở phía xa, cơn lốc màu đen cuộn xoáy kia xoay tròn một lúc rồi đột nhiên cuốn về phía nơi xa.
Ở trước khi cơn gió lốc màu đen rời đi, đột nhiên, Dương Phóng cảm thấy tóc gáy dựng đứng, da thịt trên dưới toàn thân cùng lúc đau nhói, giống như bị đao binh đáng sợ đâm vào vậy!
Hắn theo bản năng lùi vội về phía sau.
Trong cơn gió lốc quỷ dị màu đen kia, thế mà xuất hiện một đôi con ngươi âm trầm lãnh đạm.
Lạnh lùng nhìn thoáng qua về phía bên mình.
Chỉ có điều sau khi nhìn thoáng qua, đối phương lại biến mất nhanh chóng một lần nữa.
Dương Phóng trong đầu vô cùng kinh hãi, mồ hôi lạnh đã không tự chủ được chảy xuống.
Là ảo giác?
Hay là chân thực?
Bóng người mà cơn gió lốc màu đen cuốn trúng vừa rồi lại là ai?
Là cường giả đột phá tới một bước cuối cùng sao?
"Trong cơn gió lốc màu đen đó còn có những sinh vật khác? Bọn họ đang bắt giữ những cường giả sau khi đột phá này sao?"
Trong lòng Dương Phóng cuộn trào mãnh liệt.
Hơn nữa!
Lông tóc màu đen và máu thịt đỏ tươi trôi nổi trong thiên địa này cũng không có đơn giản như vậy!
Bọn chúng có thể làm suy yếu chiến lực của người khác!
Lúc mới rồi, bóng đen khổng lồ đó bị bao phủ bởi một cơn lốc đen, vốn là có thể xé tan gió lốc, kết quả lại có vô số lông tóc màu đen và máu thịt màu đỏ tươi lao về phía cơn lốc đen như thể chúng bị hút vào, lao nhanh về phía cơn lốc màu đen đó, trong nháy mắt đã khiến bóng đen khổng lồ đó suy yếu xuống.
Dương Phóng càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ.
Vội vàng lui về đằng sau một lần nữa, dốc toàn lực vận chuyển Thánh quyết.
Tranh thủ thời gian không để cho lông tóc màu đen và máu thịt nhập thể.
"Sinh vật vừa mối điều khiển cơn gió lốc màu đen đó nhìn thấy ta ..."
Dương Phóng nói nhỏ, cảm nhận trống ngực đập thình thịch.
Thập Đại Diêm Quân cũng là sinh vật như vậy sao?
Không!
Dựa theo lời nói của Hắc Vô Thường, Thập Đại Diêm Quân cũng không đột phá đến một bước cuối cùng, y nguyên vẫn còn là Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê.
Nhưng sinh vật vừa mới điều khiển gió lốc màu đen kia, tuyệt đối đã ở vào một bước cuối cùng!
Tình huống bên trong sương mù hắc ám, phức tạp hơn nhiều so với sự tưởng tượng của hắn!
Dương Phóng không động đậy, tiếp tục vận chuyển Thánh quyết.
Lại qua một đoạn thời gian.
Bên trong sương mù hắc ám dày đặc tiếp tục phát sinh ra một số chuyện quỷ dị khác.
Đầu tiên là truyền đến từng đợt âm thanh ma quái kỳ lại, giống như là một số ma đầu đang xì xào bàn tán, sau đó Dương Phóng lại cảm thấy giống như có thứ gì đó đang giám thị chính mình.
Sau khi hắn đột nhiên quay đầu nhìn lại thì loại ánh mắt giám thị kia lại biến mất không thấy đâu nữa.
Cứ như vậy.
Thời gian trôi qua.
Thân thể Dương Phóng từ đầu đến cuối không động đậy, mặc cho âm thanh xung quanh vang lên không ngừng, hắn đều làm ra vẻ mắt điếc tai ngơ, không biết trải qua bao lâu.
Cuối cùng!
Âm thanh bên tai bắt đầu biến mất dần dần.
Ngay sao đó lông tóc màu đen và máu thịt màu đỏ bay múa loạn xạ trong thiên địa cũng bắt đầu nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.
Mọi chuyện chậm rãi khôi phục lại như thường.
Dương Phóng thở ra một hơi thật dài, ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy sắc trời chẳng biết đã chuyển sáng từ lúc nào.
Mặt trời ở trên cao chiếu xuống.
Đường phố xa xa truyền đến từng tiếng giao hàng.
"Giữa trưa ... sương mù hắc ám thế mà cũng có thể ảnh hưởng tới cả ban ngày ..."
Dương Phóng tự nói, cảm nhận được áp lực cực lớn và khó tả.
···
Nửa canh giờ sau.
Một bóng người từ bên ngoài lóe lên mà đến, cực kỳ nhanh chóng, lập tức xuất hiện ở trong viện tử của Dương Phóng, mỉm cười nói: "Dương huynh đệ, nhiệm vụ đến rồi!"
Hắc Vô Thường!
"Ừm? Là nhiệm vụ gì?"
Dương Phóng dừng việc tu luyện với Nhuyễn kiếm lại, mở miệng hỏi.
P/S: Ta thích nào ... chương 7



Bạn cần đăng nhập để bình luận