Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 223: Được lắm Huyền Vũ tông!

Sưu!
Cơ thể đáng sợ đột nhiên lao tới, đụng nát không khí, mang theo một cỗ khí thế khổng lồ không thể tưởng tượng được, gần như trong nháy mắt đã lao về phía gần người thanh niên áo trắng, sau đó hung hăng đấm ra một chưởng về phía ngực của hắn.
Chỉ là Lục phẩm đỉnh phong mà cũng dám nhúng tay vào chuyện của ta?
Thanh niên áo trắng trên mặt lộ ra vẻ giật mình.
Ầm!
Lồng ngực của hắn lõm vào, phát ra tiếng kêu thảm, thi thể lập tức bay ngược ra sau, chết không thể chết lại.
"Diệp huynh!"
Triệu Đức Nghĩa kinh hãi kêu to.
Ầm!
Một nắm đấm khác lập tức được đấm vào huyệt thái dương của hắn, cũng đấm cho Triệu Đức Nghĩa phải phụt máu tươi, huyệt thái dương lõm vào, thân thể bay tứ tung ra ngoài, bỏ mạng chết thảm.
Về phần lão bộc kia cũng tương tự không trốn thoát khỏi độc thủ, bị một quyền của Dương Phóng nện vào giữa lưng, phun ra máu tươi, bay ra xa xa đằng sau mà chết.
"Hành động phải nhanh chóng, nếu tiếp tục tạo náo loạn thêm nữa, cao thủ trong thành chắc chắn sẽ nghe thấy mà chạy tới!"
Dương Phóng thầm nghĩ.
Hắn lao vào hậu đường, tìm được túi và bắt đùa vơ vét một cách nhanh chóng.
Bạc, đồ cổ, Tịch Tà ngọc, dược liệu, bí tịch ...
Mọi thứ được hắn gói gém một cách nhanh chóng.
Toàn bộ Thiên Long bang cực kỳ rộng lớn, tìm ra đồ vật cũng tương đối phiền phức và tốn sức.
Ở trong lúc đang lục soát, đột nhiên Dương Phóng nhìn thấy một công tử trẻ tuổi đang ngồi run lẩy bẩy trong một góc, tên công tử này vô cùng hoảng sợ, co quắp tại chỗ đó.
"Ngươi là ai?"
Dương Phóng hỏi.
"Tha mạng, tha mạng. . ."
Hồ Thiên Nhạc sợ hãi nói.
Ầm!
Dương Phóng lười nhắc hỏi nhiều, một quyền đánh bay đối phương rồi tiếp tục lục soát một lần.
Cuối cùng ôm theo bốn cái túi lớn, nhanh chóng rời đi.
Thật ra nếu như tìm kiếm một cách cẩn thận thì chắc chắn còn có thể lục soát được càng nhiều bảo vật hơn.
Nhưng thời gian cấp bách không cho phép, hắn chỉ có thể nhìn thấy thứ nào đáng tiền thì cầm, không cách nào quan tâm còn thứ nào quý giá ở đâu.
Về phần Thiên Long bang còn có những người nào khác sống hay không hắn cũng chẳng muốn đi để ý.
Dù sao qua đêm nay, bất kỳ người nào cũng đừng hòng tìm được hắn.
Dương Phóng nhét đầy túi vào trên xe ngựa, lập tức thúc giục ngựa ròi đi, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
...
Ánh lửa hừng hực.
Chiếu sáng hơn phân nửa bóng tối.
Tối nay, toàn bộ thành tây đã định sẵn là sẽ không được bình yên.
Hỏa hoạn ở Thiên Long bang chẳng mấy chốc đã kinh động đến những bang phái ở gần đó, sau đó những bang phái này lại bắt đầu thi nhau thông bao đến thế lực đằng sau của chính mình.
Trong lúc nhất thời, Hắc Long quân, Kiếm tháp, Tứ Phương minh, Thập Tự môn, Cảm Ứng môn, Chu gia, Tần gia, Vương gia .... tất cả các thế lực đều biết được.
Số lớn cường giả tụ tập về phía Thiên Long bang.
Giờ phút này, ngọn lửa cháy đỏ rực, ánh lửa phập phùng, khói đặc gay mũi.
Ở trong mùi khói gay mũi còn trộn lấy với loại khí tức kỳ lạ.
Giống như thịt được nướng chín vậy.
Rất nhiều cường giả của các thế lực lớn đều bị mùi lạ này phả tới, nghĩ đến buổi tối bản thân mình ăn thịt nướng, bọn họ theo bản năng cảm thấy buồn nôn nôn khan một trận.
Lượng lớn quần chúng đang liều mạng cứu hỏa.
Tuy nhiên thế lửa quá dữ dội, sức người làm sao có thể dập tắt được ngay?
Rất nhiều người vô tình bị ngọn lửa bao trùm và la hét trong hoảng loạn.
Úy Trì Thái là cường giả được Hắc Long quân phái ra lần này, hắn cau mày lại quan sát xung quanh, sau đó lại đột nhiên dùng sức hít hít vào, trong mắt lóe lên tia sáng kinh tâm động phách trong đêm tối, giống như đã nhìn đã ngửi ra cái gì đó.
"Có độc!"
Hắn thấp giọng nói: "Việc này là do ai làm?"
"Thưa tướng quân, dựa theo điều tra biết đường, dường như là một gia hỏa tên là Dương Đạo đệ tử của Huyền Vũ tông gây nên!"
Một tên quân sĩ của Hắc Long quân lập tức ôm quyền nói ra chuyện mà hắn tìm hiểu được.
"Huyền Vũ tông!"
Úy Trì Thái mặt không biểu tình, ngẩng đầu lên, nói: "Huyền Vũ tông đây là chuẩn bị liều mạng rồi sao?"
Thế mà một lời không hợp lập tức tiêu diệt cả một bang phái hạng trung thượng.
Bạch Lạc thành nhìn như có vẻ ổn định, nhưng trên thực tế, các thế lực khác nhau đang đan xen với nhau, mạng lưới lợi ích giống như mạng nhện, vô cùng phức tạp.
Thế lực bên ngoài không vào được.
Thế lực bản địa sẽ không thôn tính lẫn nhau một cách dễ dàng, trừ khi các lợi ích âm thầm đã được các thế lực thống nhất phân chia từ trước, ví dụ: Huyền Vũ tông.
Hiện tại bọn họ dám xuống núi diệt môn hay sao?
"Được lắm Huyền Vũ tông!"
Cao thủ Diệp gia của Thập Tự môn, Diệp Đỉnh Thiên nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: "Diệp Khai con trai ta và Huyền Vũ tông không oán không cừu, Huyền Vũ môn lại sát hại con ta, thù này không đội trời chung, các vị, không cần biết các ngươi nghĩ như thế nào, Diệp gia ta chắc chắn sẽ không chết không thôi với Huyền Vũ tông!"
"Diệp huynh nói đúng lắm."
Chu Đào gia chủ của Chu gia vẻ mặt lạnh lùng, lên tiếng nói: "Huyền Vũ tông đã từng hại chết Thiên Lý con ta, thù này không đội trời chung, trước đó lúc sát hại con ta, Chu mỗ từng nói qua, Huyền Vũ tông có thể ám hại con ta thì cũng giống vậy có thể ám hại các vị, chỉ tiếc các vị trước đó không nghe theo lời khuyên của ta, cho nên mới xuất hiện cục diện ngày hôm nay!"
Trên mặt những người khác ở đây thi nhau lộ ra vẻ đặc sắc.
"Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc, mất đi nhiều bảo vật như vậy."
Gia chủ Tần gia nhìn ánh lửa cháy hừng hực đằng trước, lẩm bẩm nói: "Thiên Long bang mặc dù chỉ là thế lực trung đẳng, nhưng bang phái này thành lập nhiều năm rồi, bảo vật trong đó tuyệt đối không ít, bây giờ lại bị một mồi lửa đốt cho sạch sành sanh, Huyền Vũ tông thật đúng là đủ hung đủ ác độc!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận