Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 82: Tiến về tổng bộ Hắc Hổ bang

Trên người mình có Tịch Tà ngọc, bọn chúng cũng dám như thê?
Hơn nữa, hai con Tà Linh này là xuất hiện trước nửa đêm sao?
"He he he he ..."
Đứa bé kia lại phát ra tiếng cười quỷ dị từ xa nhìn vào Dương Phóng.
Dương Phóng một hơi lao qua bảy tám con hẻm nhỏ mới thoát khỏi loại cảm giác rùng mình sau lưng kia.
Sắc mặt hắn khó coi, lần nữa nhịn không được nhìn thoáng qua về đằng sau lưng.
Bốn khối Tịch Tà ngọc trong ngực, nhiệt độ cũng đã bắt đầu dần dần hạ xuống.
Điều này nói rõ hai con Tà Linh kia cũng không theo tới.
Hắn lấy bốn khối Tịch Tà ngọc ra từ trong ngực, quan sát cẩn thận.
Dưới ánh trăng mông lung, cũng không thể nhìn ra bốn khối Tịch Tà ngọc này đến cùng có bị tổn hại hay không.
Tuy nhiên chỉ cần không xuất hiện vết nứt trên phạm vi lớn thì đã nói lên lực lượng của đối phương cũng không thể tổn thương đến hắn.
Dương Phóng trong lòng quyết tâm, cắn răng một cái, từ trong ngực lấy ra một tấm mặt nạ màu trắng không có khuôn mặt đã chuẩn bị từ trước đeo lên trên mặt.
. . .
Tổng bộ Hắc Hổ bang.
Oanh ca yến hót.
Một mảnh vui vẻ.
Trong phòng.
Bảy tám cô nàng trong bộ đồ vải tuyn mỏng đang ca hát và chạy tới chạy lui.
Ngô Tôn người đàn ông cường tráng, nửa thân trên để trần, cười lớn, đôi mắt bị bịt một chiếc khăn vải thật dày, đang chạy tới chạy lui trong phòng.
"Ha ha ha, không được chạy, đều không được chạy, nhanh tới đây cho ta!"
Bên ngoài.
Triệu Hắc Hổ bang chủ Hắc Hổ bang, sắc mặt tái nhợt, thương thế còn chưa khôi phục, cách cửa sổ dán giấy, nhìn về phía trong gian phòng mông lung, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Một đám tiện nhân, ta còn chưa có chết đâu, tiện nhân, tiện nhân!"
Đám tiện nhân này đều là tiểu thiếp của hắn!
Kết quả là tại thời điểm này, lại làm ra chuyện thế này ở ngay trước mặt của hắn.
Hắn quả thực chỉ muốn phun ra một ngụm máu tươi.
Nhưng nghĩ đến thế lực kinh khủng của cái tên Ngô Tôn cường tráng này, trong lòng bang chủ Hắc Hổ bang lập tức chỉ còn biết đến đắng chát, tất cả lửa giận đều tan thành mây khói, trong đầu trở nên lạnh buốt.
Hắn hít sâu một hơi, lập tức quay người rời đi, lựa chọn mắt không nhìn thấy thì tâm trạng không phiền.
Lại hoàn toàn không có để ý tới, bóng tối trong sân sớm đã xuất hiện một cái bóng người quỷ dị, như thể dung hợp hoàn mỹ vào với bóng tối xung quanh, không có chút động tĩnh nào.
Chính là Dương Phóng!
Hắn vì giải quyết hoàn toàn phiền phức, bí quá hóa liều, tiến vào Hắc Hổ bang, giờ phút này hạ vào nơi cách Triệu Hắc Hổ không xa, Triệu Hắc Hổ lại không cách nào phát hiện hắn.
Tất cả điều này cho thấy sự cao minh của âm Ảnh Thân pháp hiện tại của hắn.
Trơ mắt nhìn vào cảnh tượng Triệu Hắc Hổ cắn răng nghiến lợi rời đi, Dương Phóng thế nhưng là không có bất kỳ cử động nào.
Mãi cho tới thời gian qua một chén trà, Dương Phóng mới thận trọng tiếp cận tới gần bên ngoài gian phong mà tên đàn ông cường tráng kia đang ở, hắn lấy nước miếng thấm ướt ngón tay rồi nhẹ nhàng đâm xuyên qua giấy dán trên cửa sổ, lấy ra một cái ống mê hương, cẩn thận thổi vào bên trong.
Không cầu thật có thể làm cho cao thủ Ngũ phẩm mê đổ.
Chỉ cầu đối phương dính ảnh hưởng làm cho động tác chậm chạp lại!
Bằng cách này, khoái kiếm của hắn sẽ có đất dụng võ.
"Ừm? Ai?"
Ở sau khi mê hương của hắn vừa thôi ra không bao lâu, đột nhiên bên trong gian phòng truyền tới tiếng kinh quát, Ngô Tôn đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng, bất ngờ lao về phía một phương hướng, một chưởng hung hăng đánh về phía khu vực của Dương Phóng.
"Cút ra đây!"
Răng rắc!
Toàn bộ cửa phòng đều bị chưởng lực kinh khủng của hắn lập tức chấn động đến chia năm xẻ bảy.
Giống như bị một chiếc xe bán tải đâm vào.
Nhưng thứ chờ đợi hắn là hàng chục kim châm tẩm độc dày đặc.
Thân thể Dương Phóng hóa thành bóng đen, gần như dung hợp với bóng tối, điên cuồng bắn ám khí.
Ngoại trừ kim châm tẩm độc ra còn có phi tiêu độc ...
Tất cả đều là những thứ hắn chuẩn bị để đối phó người đàn ông cường tráng này.
Nhưng tu vi của người đàn ông cường tráng này không thể nói là không đáng sợ, vừa nhìn thấy đông đảo ám khí được bắn tới thì đột nhiên quát một tiếng, vung hai tay, khí kình kinh khủng thấu thể mà ra, đập bay ngược trở lại tất cả những kim châm tẩm độc, phi tiêu tẩm độc ... này.
Các loại ám khí căn bản không thể xâm nhập được vào trên người hắn.
"Đám chuột nhắt vô danh, cút ra đây cho ta!"
Ngô Tôn gầm lên một tiếng, đột nhiên nắm chặt lòng bàn tay, khí kình hò hét mà ra.
Dương Phóng đột nhiên rút trường kiếm ra, như là bóng hình phối hợp với âm Ảnh Thân pháp, nhanh chóng công kích về phía thân thể của Ngô Tôn mà đi.
Tu vi Ngũ phẩm của Ngô Tôn quả nhiên rất khủng bố.
Cho dù chưa đập trúng vào trên người Dương Phóng, nhưng khí kình kinh khủng vẫn chấn động đến khiến thân thể hắn tê dại.
Cũng may khoái kiếm của Dương Phóng cũng không phải ăn chay, ép cho đối phương phải trốn tránh liên tục, không dám áp sát quá gần.
Cùng lúc đó, Dương Phóng nắm lấy cơ hội này, đống lớn vôi bột được vẩy xuống.
"Làm càn!"
Ngô Tôn quát lớn, chấn động đến ngói trên nóc nhà cũng đang rung chuyển lập cập.
Lực chưởng của hắn mạnh hơn, song chưởng giao nhau vỗ về phía bóng đen trước mặt một cái, vôi bột bị chấn động bay tán loạn khắp nơi.
Động tĩnh to lớn chẳng mấy chốc đã kinh động đến toàn bộ Hắc Hổ bang.
Triệu Hắc Hổ vừa mới rời khỏi không lâu lộ ra vẻ mặt kinh sợ, mang theo đám người Lưu trưởng lão, Tào trưởng lão nhanh chóng chạy tới.
Ngô Tôn mừng rỡ trong lòng, hét lên ầm ĩ, "Triệu bang chủ, nhanh tới bao vây tên đạo chích này cho ta!"
Nhưng vừa mới dứt lời, hắn đột nhiên thấy trước mặt biến thành màu đen, trong đầu truyền đến từng đợt mê muội nồng đậm, bước chân phù phiếm, ngay cả lỗi tai đột nhiên cũng vang lên ông ông.
Giống như thể đột nhiên bị ù tai vậy.
Trong lòng hắn gật mình.
Ta trúng độc từ lúc nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận