Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 618: Đây quả thực là người xuyên không sao?

Dương Phóng lấy kiễm gãy của thần linh diễn hóa Vô Cực ấn!
Toàn bộ át chủ bài cùng ra!
Ầm!
Một chiêu qua đi, thân thể của hắn cũng trực tiếp bay ngược mà ra, phi phong sau lưng thổi lên phần phật, lóe lên ánh sáng màu đỏ tươi, thân thể giống như một con dơi màu máu, mượn nhờ một cỗ lực lượng khổng lồ, bay ngược ra sau, lấp lóe liên tục, trong miệng cười ha ha.
"Bạo long trong quân, không gì hơn cái này, hôm nay lĩnh giáo xong, cáo từ, ha ha ha ha ..."
Xoát!
Tốc độ của hắn kinh người, toàn lực bay vút lên, mấy cái chớp mắt, xé rách vòng vây phía xa, dưới cát bụi tung bay đầy trời, trong nháy mắt biến mất, trốn đi thật xa.
Mấy người xuyên không Long quốc trong đám, đầu óc vang lên ong ong, sắc mặt trắng bệch, tất cả đều bị lực lượng kinh khủng dao động đến khóe miệng chảy máu, ngơ ngơ ngác ngác.
Là hắn!
Thật là bọn họ!
Chỉ là!
Đối phương vậy mà có thể đối cứng với Bàng Vạn Chung! Không rơi vào thế hạ phong?
Đây quả thực là người xuyên không sao?
···
Chiến trường hỗn loạn, đá vụn bay múa, trên mặt đất xuất hiện dày đặc các vết nứt.
Một hố sâu cực kỳ đáng sợ xuất hiện trên cả một vùng đất lớn.
Bên trong hố sâu.
Bàng Vạn Chung thân cao hơn năm mét, nét mặt đầy vẻ tức giận, cơ bắp phồng lên giống như một con rồng lớn kinh khủng khiếp, nắm lấy Tấn Thiết chùy vừa thô lại vừa to, lập tức hung hăng nhảy ra từ trong hố sâu.
Ầm một tiếng đáp vào trên mặt đất.
Chiến giáp trên toàn thân hắn vỡ nát, quần áo đầu tóc rối bời, trợn tròn đôi mắt, toàn thân máu tươi đầm đìa, ngay cả chiếc chùy sắt cứng cáp trong tay cũng xuất hiện vô số vết nứt, vô cùng thê thảm.
"Hắc Thủy lão quái, nếu như không giết chết được ngươi, Bàng Vạn Chung ta thề không làm người!"
Bàng Vạn Chung ngửa mặt lên trời gào to, khí tức trên người nhốn nha nhốn nháo giống như con sư tử nổi điên, khí tức kinh khủng, "A, khốn kiếp! Khốn kiếp! Ta muốn nuốt sống ngươi, a ..."
Tiếng gào thét của hắn vang vọng trong mảnh khu vực này, khiến cho rất nhiều người sắc mặt trắng bệch, lập tức thống khổ che lỗ tai lại, không ít người càng bởi vậy mà kêu thảm một tiếng, lập tức ngã xuống đất, lăn lộn khắp nơi trên mặt đất.
Đại Uyên quân còn sót lại tất cả đều lộ ra vẻ kinh hãi, không thể tưởng tượng nổi.
Hắc Thủy lão quái thế mà để Bàng thống lĩnh cũng phải ăn thiệt thòi lớn như vậy.
Làm sao có thể?
Tuy nhiên!
Sau khi bọn họ nhìn thấy thi thể nằm la liệt khắp nơi trên đất, trong lòng càng là tức giận và uất ức.
Đại Uyên quân lần này tổn thương thảm trọng!
Mấy vạn tinh nhuệ vây quét mà đến, chết không biết bao nhiêu.
Chỉ riêng người trúng độc bị thương cũng đã đạt tới hơn mấy ngàn người.
Chuyện này từ trước tới nay chưa bao giờ có!
Ở vào thời điểm Bàng Vạn Chung nổi điên lên, cao thủ Siêu phẩm đệ tam quan còn lại vội vàng càng thêm toàn lực tiến hành phá vây, ở bên trong tiếng nổ vang đáng sợ, vẫn là có mấy người kinh hoảng chạy thoát ra ngoài.
...
Nơi xa.
Thân thể Dương Phóng lướt nhanh, tốc độ cực nhanh, thúc giục phi phong màu đỏ tươi sau lưng, nhanh đến mơ hồ, nhanh chóng lao về phía rừng rậm nơi xa mà đi.
Trong lúc đó hắn một mực thúc giục Phong luật, luôn lắng nghe động tĩnh tới từ mọi phía.
Sau khi lao ra ngoài hơn mười dặm, xác định không có người đuổi theo, lúc này mới thả lỏng xuống, nhanh chóng ngừng lại, thân thể thiếu chút nữa thì ngã nhào xuống đất.
Sắc mặt hắn trắng bệch, thân thể tê dại, thở hổn hà hổn hển từng ngụm một.
Thực lực của Bàng Vạn Chung quả thực kinh khủng, vượt qua tưởng tượng!
Hắn tung ra toàn bộ át chủ bài, thế mà cũng không chiếm được bao nhiêu chỗ tốt.
Gia hỏa kia có thể gọi là biến thái!
Lực lượng của mình giống như căn bản không đánh vào được.
"Cũng may trước đây không lâu ta một mực chăm chỉ tu luyện Vô Cực ấn, cho nên đã hoàn toàn lĩnh ngộ được Vô Cực ấn, nếu không cuộc chiến đấu mới vừa rồi, ta càng không chiếm được chỗ tốt nào."
Dương Phóng tự nói.
Không cần biết như thế nào, có thể xông ra khỏi trùng vây vẫn luôn là vô cùng tốt.
Trải qua lần này, hắn cũng xem như tự mình lĩnh giáo lực lượng đại khái của Kình Thiên vực.
Đại Uyên quân, danh bất hư truyền.
Bàng Vạn Chung, danh bất hư truyền!
Dương Phóng lật bàn tay một cái, lấy ra một viên đan dược đen sì, lập tức thả vào trong mồm của mình, một ngụm nuốt xuống, sau đó nhắm hai mắt lại vận chuyển chân khí, bắt đầu khôi phục thể lực.
Một kích vừa rồi kia, dốc ra mọi thủ đoạn, lực lượng trong cơ thể gần như bị tiêu hao đến hầu như không còn.
Có thể chống đỡ một đường chạy trốn tới nơi này đã là cực hạn.
Trong vài ngày tới, hắn chuẩn bị khôi phục thật tốt một chút, rồi lại tìm kiếm mấy tên Địa Hành tộc vận chuyển Long cốt và Hoàng Cực đan vào trong lòng đất kia.
Trước đó, hắn thế nhưng là sớm đã âm thầm để lại Túy Hồn hương vào trên Long cốt.
Cho nên chỉ cần muốn tìm thì chắc chắn có thể tìm ra được!
···
Thời gian trôi qua.
Hai ngày sau.
Tin tức truyền ra, chấn kinh tứ phương.
Một trận chiến tại Long Đằng sơn trang, trực tiếp lấy một loại tốc độ khó có thể tin, truyền khắp bốn thành lớn, khiến cho tất cả các thế lực phải giật nảy cả mình.
"Ngươi nói cái gì? Bạo long trong quân - Bàng Vạn Chung, cái tên biến thái này bị thua thiệt lớn trong tay người khác sao?"
"Đại Uyên quân tấn công Long Đằng sơn trang, đội quân mấy vạn tinh nhuệ đi qua, chỉ còn chưa đủ một vạn người hoàn chỉnh trở về, tử vong hơn tám ngàn, còn có chín ngàn người bị thương nặng, bị kịch độc công thể, con số rơi rụng thì không rõ, có thể nói là tổn thất nặng nề!"
...
Bạn cần đăng nhập để bình luận