Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1136 - Cách này không tệ, ta thích



Chương 1136 - Cách này không tệ, ta thích




Thời gian xuyên không đúng hạn mà tới.
Cũng không có bởi vì hắn đột phá hoặc là phong ấn bản thân mà ngừng lại hoặc kết thúc.
Mắt thấy con số trên cánh tay biến hóa không ngừng, sắc mặt Dương Phóng trở nên nghiêm túc lại, trong đầu chẳng biết tại sao lại nhớ tới lời nói trước đó của Quách Vinh.
Trên người mình tốn tại ba loại tiêu ký.
Một cái tiêu ký hình kiếm.
Một cái tiêu ký là chữ 'Vạn'.
Một cái tiêu ký là X!
Những người Lam tinh khác cũng đều tồn tại tiêu ký.
Chẳng lẽ những tiêu ký này mới là nguyên nhân dẫn đến việc mọi người xuyên không?
Hoàn cảnh trước mắt hắn dần dần trở nên tối đen, ý thức hắn bắt đầu nhanh chóng tiến vào vòng xoáy không đáy.
...
Núi rừng bát ngát, phóng tầm mắt như là vô tận.
Trên bầu trời cao, những đám mây đen dày đặc không ngừng tụ lại, giống như những mảnh bông dày đặc, gió lớn rít gào xung quanh, tạo ra những tiếng động vù vù.
Nhiệt độ trở nên vô cùng thấp một cách ngạc nhiên.
Đúng vào lúc đêm khuya, giống như có vô số lệ quỷ đang gào khóc ở trong đêm tối bốn phương tám hướng vậy.
Những cái cây đại thụ đang nhảy múa trong gió mạnh, giống như từng con yêu ma đang giương nanh múa vuốt vậy.
Âm trầm, hắc ám, lãnh đạm, bất an ...
Rầm rầm!
Đột nhiên, một trận mưa đá lớn từ trên trời giáng xuống.
Từng hạt mưa đá to bằng nắm tay rơi xuống đất, đập mặt đất thành từng chỗ lõm.
Toàn bộ khu rừng núi vô tận đang phát ra những âm thanh trầm muộn.
Nơi xa.
Hai bóng người bê bết máu, sắc mặt tái nhợt, nhanh chóng chạy trốn trong rừng cây, quần áo trên người xộc xệch, mái tóc dài rối tung, trên vai và ngực đều có vết đao sâu hoắm, gần như có thể thấy được xương.
Ngay cả khi đã sử dụng thuốc cầm máu tốt nhất, nhưng máu vẫn tràn ra từ miệng vết thương do chạy quá sức.
Cộng thêm nhiệt độ đột nhiên hạ xuống, mưa đá rào rào, hai người càng thêm hoảng sợ.
Đây là hai người đàn ông.
Tuổi tác cũng không lớn.
Ngoại hình khoảng chừng ngoài hai mươi tuổi, nhìn chắc là mới bước vào giang hồ không lâu.
Thực lực đều ở khoảng Cửu phẩm.
Vẻ mặt bọn họ rất khó coi, vừa chạy trốn vừa quay đầu nhìn về phía sau lưng.
Giống như thể sau lưng bọn họ có kẻ địch cực kỳ đáng sợ nào đó đang đuổi giết vậy.
"Móa nó, đám khốn kiếp này thật đúng là kiên trì, không phải chúng ta vừa mới lấy được một thanh kiếm chém sắt như bùn từ Tử Vân Thần cảnh thôi sao? Có cần phải truy sát chúng ta như vậy không? Móa, ba ngày ba đêm, còn không ngừng nghỉ!"
Một thanh niên trong đó mở miệng mắng.
"Đừng nói nữa, chạy nhanh lên, phía trước có một bụi cỏ, chạy tới bụi cỏ trốn đi!"
Đồng bạn bên cạnh mở miệng nói nhanh.
Hai người vội vàng chạy thật nhanh về phía bụi cỏ.
Mưa đá ào ào nện vào trên người bọn họ, khiến cho bọn họ liên tục phát ra tiếng kêu đau, chạy trối chết, trông rất là khổ sở.
Ngay khi bọn họ vừa mới trốn vào trong bụi cỏ không được bao lâu.
Bỗng nhiên!
Khu vực sau lưng, bóng người lập lòe, khí tức hỗn loạn, liên tục xuất hiện bảy tám bóng người, xách đao mang kiếm, nhanh chóng truy sát mà tới.
Nhưng vừa đến gần bãi cỏ, cả đám người tất cả đều lập tức dừng lại.
Ánh mắt mỗi người đều rất lạnh lùng, nhìn chăm chú vào bụi cỏ đen kịt trước mặt, cao bằng cả người.
Gặp rừng chui vào!
"Hừ, đừng sợ, bọn họ chạy không thoát, Hác Sát Thần chưởng của ta ẩn chứa kịch độc, bọn họ bị Hắc Sát Thần chưởng của ta đánh trúng còn dám một đường chạy xa như vậy, kịch độc sớm đã công tâm, cho dù có mai phục thì cũng không ra được cái uy lực gì!"
Trong đó có một đại hán râu quai nón đột nhiên lạnh giọng nói.
Thân thể hắn cao lớn, trên người mặc áo bào đen, hai mắt rất sắc bén trong đêm tối.
Hai cánh tay rộng lớn, gân xanh chằng chịt, trông điềm tĩnh và mạnh mẽ.
Tu vi rõ ràng là Cửu phẩm đỉnh phong!
"Hắc Sát Thần chưởng của Liễu huynh đệ, lão phu cũng nghe thấy đã lâu, uy lực quả thực to lớn!"
Một lão giả ở bên trái tay cầm Bàn Long quải trượng, phát ra giọng nói già nua, nói: "Nhưng là ở trước khi quyết định giết chết hai người này, chúng ta không phải cũng nên nói rõ ràng, thanh kiếm kia đến cùng nên thuộc về ai sao? Tránh cho lát nữa sau khi giết chết hai người kia, mọi người còn phải chém giết lẫn nhau!"
"Ừm?"
Lời này vừa nói ra, hai mắt mọi người ở đây đều sáng lên, lộ ra vẻ ngưng trọng.
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đột nhiên đề phòng lẫn nhau.
Hắc Sơn lão quái nói rất đúng.
Thần kiếm chỉ có một!
Bọn họ thế nhưng là có tới bảy tám người!
"Mọi người không cần phải như thế? Không dễ để sở hữu Thần kiếm, thanh Thần kiếm kia là được một tên gia hỏa tên là Cổ Kiếm Nhất đạt được, ai giết chết Cổ Kiếm Nhất thì Thần kiếm sẽ thuộc về người đó, mọi người cảm thấy thế nào?"
Đột nhiên, một nữ tử duyên dáng trong chiếc váy dài màu xanh cười nói.
Tuổi tác nàng ta không lớn, khoảng ngoài ba mươi, dung mạo xinh đẹp, nụ cười duyên dáng và có nét duyên dáng của một thiếu nữ trưởng thành.
"Cách này không tệ, ta thích."
Đột nhiên, một người đàn ông đầu trọc nở nụ cười, một đôi ánh mắt tràn ngập sự tham lam và dục vọng hung hăng quét về phía trên người thiếu nữ trưởng thành kia, giống như hận không thể lập tức chà đạp nàng ở dưới thân.
Những người khác hơi suy nghĩ một lát, chẳng mấy chốc đã gật đầu.
Hiện tại ngoài biện pháp này ra thì cũng không còn biện pháp nào tốt hơn.
Tuy nhiên!
Cũng may ở thời điểm bọn họ tới trước đó đã sử dụng thủ đoạn bí mật, liên hệ với tông môn hoặc là đồng bạn gần đây.
Tính toán thời gian, bọn họ chắc hẳn sớm đã nhận được tin tức.
Chỉ cần tông môn hoặc đồng bạn sớm chạy tới, vậy thanh Thần kiếm kia còn sẽ thuộc về mình.
P/S: Ta thích nào ... chương 4



Bạn cần đăng nhập để bình luận