Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 289: Thần chủng màu tím!

Từ trưởng lão rút trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí tung hoành, biến ảo khó lường, lập tức nhanh chóng bao phủ về phía thân thể Sư Linh Vận mà đi.
Công kích của hai người nhanh chóng va chạm vào nhau, phát ra động tĩnh cực lớn trong đêm tối.
Từ trưởng lão không dám đánh lâu, sau khi dụ được Sư Linh Vận ra thì lập tức nhanh chóng bỏ chạy về nơi xa.
"Từ Phong, lần trước để cho ngươi chạy mất, ngươi vậy mà còn dám xuất hiện? Ngươi đã muốn chết rồi thì ta sẽ thành toàn cho ngươi!"
Sư Linh Vận nói với giọng nói lạnh lùng, thân thể nhanh chóng đuổi theo trong đêm tối, bóng hình mơ hồ.
Căn bản không lo lắng sẽ có mai phục hay không.
Trong con hẻm nhỏ đen nhánh.
Ánh mắt người đàn ông trung niên họ Vương chớp động, nhìn về phía phương hướng xa xa nơi Sư Linh Vận biến mất, sau đó lập tức ngoắc tay về phía sau lưng, "Sư Linh Vận đi rồi, hành động thôi!"
Hắn là người đầu tiên lao về phía Tổng Binh phủ
Bên người mọi người đều không ngoại lệ, tất cả mọi người đều vội vàng lao ra ngoài.
"Người nào?"
Phốc phốc phốc phốc!
A!
Một đám cao thủ Diệt Tà minh không nói hai lời, đi lên chính là vung vẩy khói độc, phấn độc, quét sạch vào bên trong mà đi.
Trong Tổng Binh phủ đã hoàn toàn trở nên đại loạn.
Rất nhiều cao thủ của Hắc Long quân và các môn phái lớn khác nhau đang canh giữ đã bị ảnh hưởng bởi chất độc khi họ tiến lên, một số lượng lớn trong số họ đã ngã bổ nhào xuống.
Tuy nhiên những người còn lại chẳng mấy chốc đã lấy Giải Độc hoàn ra ăn vào rồi nín thở mà đánh về phía mọi người.
Ầm!
Hứa Như Thiên vỗ ra một chưởng lập tức giết chết một tên cao thủ của Diệt Tà minh, khuôn mặt lạnh lùng, nói: "Một đám chuột đáng chết, dựa vào các ngươi mà cũng dám xông vào Tổng Binh phủ ta!"
Hắn lập tức hướng về phía người đàn ông trung niên họ Vương, quát lạnh, "Vương Văn Uyên, ngươi chết đi cho ta!"
Sưu!
Hắn lập tức nhanh chóng lao về phía người đàn ông trung niên họ Vương ở bên kia, sau đó đánh ra một chưởng nặng nề.
Người đàn ông trung niên họ Vương không cam lòng yếu thế, một kiếm vung ra, phiêu hốt huyền diệu, như là điện quang, lập tức bao phủ về phía Hứa Như Thiên.
Hai người ngay lập tức đại chiến với nhau.
. . .
Trong chiến đấu hỗn loạn.
Dương Phóng mặt không biểu tình, phong bế lỗ chân lông, giống như hoàn toàn ẩn giấu vào trong bóng đen, cũng không có bất kỳ biểu hiện dốc sức nào, hắn đi ở trong Tổng Binh phủ, một mặt thông qua Đạo đồ cẩn thận cảm nhận viên Thần chủng kia.
Một mặt khác cũng nhân lúc tìm kiếm tung tích đám người Nhậm Quân, Trình Thiên Dã.
Phốc phốc!
Một tên cao thủ Tà Đạo đánh về phía hắn thì ngay lập tức bị hắn chém rụng một cánh tay rồi tóm lấy cái cổ.
"Đám người Nhậm Quân bị các ngươi bắt tới nhốt ở chỗ nào?"
Dương Phóng hỏi với giọng nói khàn khàn mà lãnh đạm.
"Hắc hắc, chủ ta phù hộ, ta là bất tử!"
Người kia nở ra nụ cười quỷ dị, một chưởng vỗ vào chính ngực của chính mình, phịch một tiếng, tự kết liễu bản thân.
Hai mắt Dương Phóng trở nên âm trầm, ném thân thể của đối phương ra ngoài.
Hắn tiếp tục đi về phía trước và cảm ứng Thần chủng.
Thượng Quan Vô Cực từng nói, bên dưới Tổng Binh phủ ẩn giấu một viên Thần chủng.
Chỉ là viên Thần chủng này đã trưởng thành hay chưa thì hắn không có nói ra.
Dương Phóng nhíu mày lại, thân thể dừng lại.
"Nếu như chưa trưởng thành thì cho dù gặp, cho dù có Đạo đồ thì cũng hoàn toàn vô dụng!"
"Lần này thì nên làm cái gì?"
"Đúng rồi, dùng một viên Thần chủng khác có thể cảm ứng được đối phương hay không?"
Hắn lập tức vứt bỏ tạp niệm, dốc lòng cảm ứng.
Vào lúc này, Dương Phóng cực kỳ tỉnh táo, dốc sức cảm ứng tung tích viên Thần chủng ở trong ngực của mình mình.
Dần dần, nơi ngực của hắn bắt đầu phát nhiệt, tim bắt đầu đập nhanh hơn.
Trong lòng Dương Phóng khẽ động.
Nhưng chẳng mấy chốc thì phát hiện, loại phát nhiệt này không phải do Thần chủng trong cơ thể truyền tới.
Mà là ... tấm Đạo đồ kia!
Tấm Đạo đồ kia sinh ra cộng minh với một tấm Đạo đồ khác trong cơ thể của mình?
Dương Phóng cẩn thận ngưng thần cảm thụ.
Khu vực phát nhiệt nơi ngực càng ngày càng nghiêm trọng, tim đập cũng càng lúc càng nhanh, máu cũng đang lưu thông rất nhanh ...
Trong lúc vô hình giống như có thứ gì đó sinh ra liên hệ với hắn.
Một lát sau.
Ánh mắt Dương Phóng thay đổi, giống như đã xác định, thân thể lực tức xông về phía sân bên cạnh.
Ầm ầm!
Toàn bộ Tổng Binh phủ đột nhiên phát ra một tiếng nổ vang, đất rung núi chuyển.
Động tĩnh dữ dội làm cho tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt kinh hãi, chiến đấu lập tức dừng lại, cùng nhau quay đầu.
Một chùm sáng quỷ dị màu tím đột nhiên phóng lên tận trời, giống như thể là lưu tinh vậy.
Mang theo một sức mạnh thần bí, sau khi bay vụt lên bầu trời thì đột nhiên gập xuống hung hăng phóng về phương hướng phía dưới.
Thứ gì?
Tròng mắt mọi người đều đột nhiên co rụt lại.
"Thần chủng!"
Hứa Như Thiên giật mình hét lên.
Hắn không nghĩ ngợi chút nào, bỏ qua đối thủ lập tức nhanh chóng lao ra ngoài.
Người đàn ông trung niên họ vương cũng lộ vẻ giật mình, nhanh chóng đuổi theo.
"Thần chủng xuất hiện, đi thôi!"
"Nhanh theo hướng Vương sư bá!"
Lăng Linh hô hào một tiếng, cũng không suy nghĩ nhiều chút nào, lao nhanh theo.
Chỉ có điều sau khi bọn họ xông vào phần sân bên cạnh.
Tất cả lại đều thay đổi sắc mặt.
Phát hiện một chuyện khó có thể tin được.
Sau khi luồng sáng màu tím kia lao xuống, lại trực tiếp hung hăng lao về phía một bóng người cao lớn khôi ngô, trên đầu đeo mặt nạ màu đỏ.
Dưới con mắt của nhiều người, trong nháy mắt lao vào thân thể của Dương Phóng.
Ầm!
A!
Đột nhiên, có một tiếng kêu chói tai vang lên.
Giống như vô cùng thống khổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận