Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 277: Hạ lễ gì vậy? Mang lên đi!

Sau khi Bạch Lộc bừng tỉnh lại thì lập tức biến sắc, vội vàng muốn đứng dậy thì lại phát hiện thân thể của mình bị ai đó trói chặt lại.
"Ngươi là ai? Ngươi muốn làm gì?"
Hắn thất kinh.
"Làm gì?"
Dương Phóng nở ra nụ cười lạnh và nói với giọng nói khàn khàn: "Lời này ta nên hỏi ngươi mới phải? Các ngươi đang định làm cái gì?"
Hai mắt của hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai mắt của Bạch Lộc, giống như lưỡi câu sắc bén, như thấy rõ lòng người.
Bạch Lộc thầm giật mình trong lòng.
Hắn biết rồi?
"Này. . . hắc hắc . . ."
Bạch Lộc đột nhiên nở nụ cười quái dị, vẻ mặt yêu dị, bên trong đôi con ngươi quát ra ánh sáng đen quỷ dị, nói: "Ta là bất tử, Chủ nhân của ta cuối cùng rồi sẽ buông xuống, các ngươi tất cả mọi người phải thần phục, chạy không thoát, các ngươi đều chạy không thoát, hắc hắc ..."
Phốc!
Cái cổ của hắn lệch đi một cái, không động đây.
Dương Phóng hơi nheo mắt lại, một tay nâng cằm lên suy nghĩ.
Chỉ thấy Bạch Lộc thất khiếu chảy máu, đã chết thảm tại chỗ, cậy miệng của hắn ra chỉ thấy trong miệng tràn ngập mùi hôi thối và khí độc.
"Túi độc ..."
Hai mắt Dương Phóng trở nên âm trầm.
Gia hỏa này thật quả quyết!
Tuy nhiên, hắn cũng nhận được một số tin tức đáng sợ từ trong
Ban đầu chỉ muốn ép hỏi Bạch Lộc, ai có thể nghĩ tới ...
"Chẳng lẽ là tổ chức tà đao? Bọn họ lại hành động thêm một lần nữa?"
Dương Phóng giật mình trong lòng, cảm thấy bất an.
Nhưng tại sao tổ chức tà đạo lại phải tiếp cận chính mình?
"Khoan đã, có phải là Nhậm Quân hay không?'
Dương Phóng đột nhiên nghĩ đến vấn đề quan trọng.
Sắc mặt hắn trở nên khó coi, vội vàng rời khỏi nơi này.
Khoảng thời gian trở về thế giới hiện thực trước đó, Nhậm Quân đã lên tiếng cảnh báo với bọn họ, bảo bọn họ sớm nên ẩn trốn đi, hoặc là tìm kiếm sự che chở ...
Chỉ là hắn ở bên trong Hắc Long quân không thoát thân được, lúc này mới không có hành động.
Nhưng hiện tại xem ra, Hắc Long quân thế mà cũng bị thẩm thấu vào.
Trong lúc nhất thời, Dương Phóng cảm thấy trong lòng lạnh buốt.
Thủ đoạn của tổ chức tà đạo này quá yêu dị ...
. . .
Mở cửa sân ra.
Dương Phóng vội vàng chạy vào sân, nhưng bước chân đột nhiên dừng lại.
Ở đằng sau cửa sân của hắn, một miếng vải đẫm máu nằm ở nơi đó.
Giống như là có người đã ném nó vào qua cửa sân.
Dương Phóng nhanh chóng nhặt miếng vải lên.
Đi mau, Thập Thư môn đã rơi vào tay giặc!
Nét chữ vô cùng vội vàng và lộn xộn.
Nhưng nhìn chung có vẻ ổn.
"Trần Thi Nghiên?"
Dương Phóng trong lòng giật mình.
Đây chắc chắn là do Trần Thi Nghiên để lại!
Người biết được nơi ở của mình là Trình Thiên Dã và Trần Thi Nghiên.
Chữ của Trình Thiên Dã hắn từng nhìn thấy, không giống như vậy.
"Mẹ nó!"
Dương Phóng thầm mắng một tiếng.
Thập Tự môn thế mà lại rơi vào tay giặc.
Không cần phải nghĩ, phần lớn người Lam tinh chắc chắn đều đã bị bắt.
Bởi vì bọn họ trước đó đều là nương nhờ vào Trần Thi Nghiên...
Dương Phóng chạy vào trong phòng, bắt đầu thu dọn đồ đạc một cách vội vàng nhanh chóng.
Chẳng mấy chốc hắn ngừng lại lần nữa với vẻ mặt bối rối.
Của cải của hắn quả thực nhiều lắm, làm sao có thể trong một lần mang hết đi được.
Riêng bạc đã có tới hơn 40 50 cân.
Tịch Tà ngọc 197 khối.
Còn có hai bao giáp nặng nề.
Dương Phóng đột nhiên phản ứng lại, chạy ra ngoài lấy một cái cuốc, lập tức đào bới ở bên trong hang.
Những bạc và Tịch Tà ngọc này chắc chắn không cách nào mang theo, trước tiên chỉ có thể tạm thời giấu đi, cùng lắm thì chờ sau này trở lại lấy.
Bất kể như thế nào cũng không nghĩ tới, tổ chức tà đạo lại hành động nhanh tới như vậy.
"Đúng rồi, dược liệu, trước tiên mua mấy chục phần dược liệu, tranh thủ thời gian trốn đi!"
. . .
Trong phủ tổng binh.
Từng cây đuốc chiếu sáng.
Một mảnh náo nhiệt.
Cường giả được mời đến đây cực kỳ đông đảo.
Cường giả của các môn phái, gia tộc, võ quán lớn gần như đều đã tập trung ở đây.
Trên mặt mỗi người đều mang theo nụ cười tươi rói.
"Chúc mừng Tổng binh đại nhân!"
"Thương thế của Tổng binh đại nhân đã khôi phục, quả thực là phúc cho mọi người trong Bạch Lạc thành!"
"Đúng vậy a, có Tổng binh đại nhân ở đây, sau này chắc chắn sẽ giải quyết hoàn toàn chuyện Tà Linh!"
. . .
Tại một cái bàn tròn ở vị trí trung tâm nhất.
Tổng binh Thượng Quan Vô Cực, vẻ mặt bình tĩnh, vô cùng khôi ngô, ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, bờ vai rộng lớn, bàn tay thô to, cao tới hơn hai mét, giống như là một ngọn núi thịt nhỏ vậy, đột nhiên tỏa ra một cỗ khí thế vô hình đáng sợ.
Ở bên cạnh hắn là một nữ tử õng ẹo, một mặt mỉm cười, dung nhan tuyệt mỹ, y như con chim non nho nhỏ rúc vào bên cạnh hắn vậy.
"Mọi người khách khí rồi, Bạch Lạc thành cần dựa vào lực lượng của mọi người mới có thể duy trì hoàn chỉnh, kẻ hèn này có tính là cái gì đâu?"
Thượng Quan Vô Cực bình tĩnh nói.
"Tổng binh đại nhân quá khách khí rồi, chúng ta cùng nhau kính Tổng binh đại nhân một chén!"
Diệp Đỉnh Thiên của Thập Tự môn mỉm cười nâng chén.
"Không sai, chúng ta cùng nhau kính Tổng binh đại nhân một chén!"
Những người khác cũng thi nhau giơ chén rượu lên.
Thượng Quan Vô Cực nhẹ nhàng gật đầu, lập tức chầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
"Báo!"
Đột nhiên, một tên quân sĩ của Hắc Long quân từ bên ngoài nhanh chóng chạy vào, nói: "Tổng binh đại nhân, có người đưa tới hạ lễ ở ngay tại trong sân!"
"Hạ lễ gì vậy? Mang lên đi!"
Phó tướng Trương Vân Đào bên cạnh, mở miệng quát lên.
"Vâng, đại nhân!"
Tên quân sĩ kia nhanh chóng lui xuống.
Không bao lâu sau, mấy tên Hắc Long quân nhấc lên một cái rương đỏ chót, nhanh chóng tiến vào hậu đường.
Thượng Quan Vô Cực đột nhiên hơi híp mắt lại, từ trong cái rương màu đỏ này lập tức ngửi thấy mùi máu tươi khó tả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận