Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 162: Kim Đao hội

Dương Phóng một đường chạy trở về nhà, đặt hai bao dược liệu vào trên bàn, lập tức đi ra ngoài, thăm hỏi Lưu trưởng lão.
Trong sân.
Lưu trưởng lão uể oải suy yếu nằm ở trên ghế nằm.
Khí sắc hắn ngày càng kém đi, gần như tới tình trạng da bọc xương, trên người được đắp một chiếc chăn bông dày, trong miệng thi thoảng lại phát ra từng tiếng ho khan kịch liệt, hai mắt đã có mấy phần tan rã và đờ đẫn.
"Ngươi. . . Ngươi là. . ."
Hắn mờ mịt nhìn về phía Dương Phóng.
"Lưu trưởng lão, ta là Dương Đạo a, ngươi không còn nhận ra ta được nữa rồi sao?"
Dương Phóng hơi thay đổi sắc mặt.
"Dương Đạo?"
Lưu trưởng lão vẻ mặt mơ hồ, dường như còn chưa nhớ ra là ai.
Dương Phóng lập tức nắm lấy cổ tay của Lưu trưởng lão tiến hành xem mạch.
Lưu Hổ ở một bên thì sắc mặt đau buồn, xoa nước mắt, nói: "Dương thúc, cha ta sắp không qua khỏi rồi, ngay cả ta cũng sắp không nhận ra ..."
Dương Phóng chạm vào mạch môn, trong lòng thầm nghĩ.
Không có đấu vết trúng độc.
Lưu trưởng lão thật sự là đại nạn sắp tới rồi?
Hắn đột nhiên nhìn vào Lưu Hổ một cách sâu sắc.
Chẳng lẽ mình trước đó đã suy nghĩ nhiều rồi?
"Ngươi chăm sóc cha ngươi cho tốt, nếu như có chuyện gì thì tới tìm ta."
Dương Phóng căn dặn một câu.
Lưu Hổ xoa nước mắt, gật đầu liên tục.
Sau đó Dương Phóng nói chuyện với Lưu trưởng lão một lúc, không bao lâu sau thì rời khỏi nơi này.
Ở vào lúc hắn vừa mới đi xa, Lưu Hổ lại nhếch miệng lên, nở ra nụ cười khinh thường.
Nhưng nụ cười của hắn vừa mới lộ ra thì đột nhiên vẻ mặt hắn lại cứng đờ lại, ngơ ngác nhìn về phía trước cửa.
"Dương. . . Dương thúc. . ."
"Ngươi thật giống như đang cười?"
Dương Phóng đánh giá Lưu Hổ, chẳng biết hắn đột nhiên quay đầu lúc nào.
"Không có, ta không có. . ."
"Nha."
Dương Phóng rời đi một lần nữa.
Lưu Hổ lập tức thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm mắng.
. . .
Phù phù!
Bọt nước bắn tung tóe, mùi thuốc nồng nặc.
Dương Phóng xếp bằng ở bên trong thùng thuốc, trực tiếp dựa theo Huyền Vũ chân công trong đầu để tu luyện.
Mặt tư chất cường đại của hắn lại được thể hiện ra một lần nữa, theo vận chuyển nội khí, dược dịch xung quanh bắt đầu ùng ục lên, lượng lớn bọt khí xuất hiện, một cỗ lực lượng mạnh mẽ bắt đầu chui vào trong cơ thể của Dương Phóng.
Đảo mắt một ngày đã trôi qua.
Bốn phần dược dịch được hắn dùng hết.
Một phần dược dịch tắm duy trì trong hai giờ, có thể để cho Huyền Vũ chân công của hắn gia tăng 100 điểm kinh nghiệm.
Mà bốn phần dược dịch vừa đủ để Huyền Vũ chân công của hắn thuận lợi đột phá đến tầng thứ nhất.
Đạt tới tầng thứ hai 1/800.
Tuy nhiên Huyền Vũ chân công tầng thứ hai thì cũng vẫn là cảnh giới Lục phẩm mà thôi.
Hắn vốn chỉ là Lục phẩm đỉnh phong, chỉ luyện đến tầng thứ hai thì căn bản cũng vô dụng.
Trừ khi luyện đến tầng thứ ba!
Huyền Vũ chân công tầng thứ ba đỉnh phong thì mới có thể đạt tới cảnh giới Thất phẩm.
Này đối với Dương Phóng mà nói, đơn giản chỉ chuyện mua nhiều dược liệu một chút mà thôi.
"Nhìn như vậy, nhiều nhất mất bốn năm ngày là có thể đạt tới cảnh giới Thất phẩm ..."
Nội công Linh cấp khó luyện, đó là nói đối với người bình thường.
Tư chất của hắn thế nhưng là 'Nhân tài kiệt xuất'.
. . .
Ban đêm.
Dương Phóng ánh mắt trở nên lạnh lùng, hắn đứng ở trong bóng tối, hít sâu một hơi, lặng lẽ nhìn vào Lưu Hổ.
Chỉ thấy Lưu Hổ lén lén lút lút, sau khi ra cửa lập tức chạy về phía một cái phương hướng ở nơi xa.
Một lát sau.
Thân hình Dương Phóng hiện lên, trong miệng thở dài:
"Vẽ rồng vẽ hổ khó vẽ xương, biết người biết mặt không biết lòng ..."
"Lưu trưởng lão, con của ngươi thật không đơn giản ..."
...
Trời khuya vắng người.
Bên trong đại đường rộng rãi.
Ánh nến lập lòe.
Trưng bày vũ khí.
Ở trên chỗ ngồi cao nhất, Trần Hải Tùng Hội trưởng Kim Đao hội, sắc mặt bình đạm, trong tay cầm lấy một chiếc cốc trà làm bằng lưu ly, dùng nắp cốc trà nhẹ nhàng lật những chiếc lá trà bên trong, dù bận vẫn nhàn nhấp một ngúm nước trà.
Ở bên dưới, đầy những đứa trẻ từ bảy, tám tuổi đến mười một, mười hai tuổi.
Được bao quanh bởi bảy tám tên tráng hán ở xung quanh.
Giờ phút này.
Lưu Hổ 'Nghĩa tử' của Lưu trưởng lão, quỳ xuống đất với vẻ mặt sợ hãi và nói với Trần Hải Tùng trước mặt hắn về tình hình trước mắt.
"Đã lâu như vậy rồi, tiền của lão già kia ngươi còn chưa lấy tới?"
Trần Hải Tùng bình tĩnh nói.
"Hội trưởng tha mạng, khi hắn mua ta trước đó, trên người rõ ràng là có rất nhiều tiền, nhưng là sau khi ta đi theo hắn trở về thì tiền của hắn cũng không biết là cất ở đâu, đúng rồi, ta nghi ngờ hắn chuyển tiền cho một người khác, ngày đó ta tận mắt nhìn thấy, hắn đưa cho đối phương một khối Tịch Tà ngọc, ngay cả Tịch Tà ngọc cũng có thể tặng, bạc chắc chắn cũng có thể tặng!"
Lưu Hổ vội vàng nói.
"Cho người nào?"
Trần Hải Tùng hỏi.
"Một vị đại phu, nghe hắn nói tên là Dương Đạo, có điều Dương Đạo này chỉ có tu vi Nhị phẩm, rất yếu."
Lưu Hổ vội vàng mở miệng, "Hơn nữa khối Tịch Tà ngọc kia là ta nhìn thấy tận mắt lão giả kia đưa cho hắn!"
"Xem ra vẫn có chút thu hoạch!"
Trần Hải Tùng mỉm cười, nói: "Lão giả kia bây giờ sao rồi? Đã chết rồi chứ?"
"Còn chưa chết, nhưng cũng sắp rồi, lúc thì tỉnh táo lúc thì ngây ngô, vào buổi chiều, hắn ngay cả cái tên Dương Đạo kia cũng không nhận ra."
Lưu Hổ trả lời.
"Như vậy cũng tốt, Triệu Hắc đâu."
Trần Hải Tùng mở miệng.
"Hội trưởng!"
Một người đàn ông khôi ngô bước ra ôm quyền thưa.
"Đi tới chỗ của lão giả kia một chuyến, nhân lúc hắn còn chưa chết bắt hắn tới đây, nếu như phải dùng biện pháp mạnh thì cũng phải cạy mở miệng của hắn ra, mặt khác, cũng bắt luôn cả tên Dương Đạo kia tới đây đi."
Trần Hải Tùng lạnh lùng nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận