Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1196 - Lam trưởng lão lại xuất hiện trên thế gian!



Chương 1196 - Lam trưởng lão lại xuất hiện trên thế gian!




Nếu không phải hai năm trước Lam Vô Bạch huyết tẩy mảng Càn, mảng Càn bọn họ há có thể không có người nào đứng ra ngăn cản?
"Đều là Lam Vô Bạch!"
"Là Lam Vô Bạch hại mảng Càn!"
"Hoàng thất Đại Nguyệt, các ngươi đáng chết a!"
Rất nhiều người không cam lòng mà gào thét lên.
"Ứng Thiên Hùng, ngươi dám lôi kéo người của mảng khối khác đến, vậy chắc chắn là tội nhân thiên cổ!"
Lam Vô Kỳ cũng hét lớn lên.
"Ha ha ha ..."
Ứng Thiên Hùng cười ha hả lên, cuối cùng không khống chế nổi nữa, mái tóc dài bay múa, áo bào thổi phần phật, sắc mặt hơi lộ vẻ cổ quái, cười nói: "Lam Vô Kỳ, những người khác có thể nói như vậy, nhưng duy chỉ có Hoàng thất Đại Nguyệt các ngươi thì không thể, nếu không phải hoàng thúc của các ngươi huyết tẩy hai mảng khối thì bản tọa há có ngày hôm nay?"
Hắn liếc nhìn mọi người một vòng, cười nói: "Các ngươi muốn hận thì hận Lam Vô Kỳ đi!"
Bước chân bước ra, bước về phía cây Chiến phủ.
Lam Vô Kỳ trong lòng lập tức lạnh xuống, lại cảm nhận được xung quanh tràn ngập nguy hiểm.
"Các vị, không nên bị hắn khiêu khích!"
Lam Vô Kỳ vội vàng hét lớn.
"Hắc hắc ... Lam Vô Bạch cái gì, cho dù có thể đi ra khỏi sương mù hắc ám, vậy cũng không cách nào thực sự hiện thân, ở trong mắt chúng ta, chẳng qua chỉ là một cái người đáng thương mà thôi, ngay cả một đống bùn thối cũng không bằng."
La Thiên Long - Giáo chủ Huyết Y giáo mở miệng cười nói.
"Nếu như hắn áp chế cảnh giới, vĩnh viễn không đột phá thì có lẽ còn có thể vô địch ở mảnh thế giới này, đáng tiếc, bị ép đột phá đến một bước cuối cùng, căn bản không tính được anh hùng, dạng người như vậy có thể sống một năm, hai năm, trong vòng ba năm rưỡi, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!"
Một lão giả đầu đội mũ cao mở miệng cười nói.
"Đáng tiếc, hắn đột phá quá sớm, nếu không, ở vào cùng một cảnh giới, bản tọa cũng không ngại lãnh giáo hắn một chút!"
Vị cường giả thứ ba cười nhạt nói.
Bọn họ chỉ điểm giang sơn, một đường đi qua.
Giống như hoàn toàn không có để Dương Phóng vào trong mắt.
Rất nhiều cường giả ở bốn phương tám hướng trong lòng bi thương, tràn ngập tức giận, nắm đấm nắm chặt lại.
Biệt khuất!
Tức giận!
Sỉ nhục!
Các loại cảm xúc tất cả đều tràn ngập trong đầu bọn họ.
Tuy nhiên!
Ngay khi Ứng Thiên Hùng vừa mới chạm vào thanh Chiến phủ nghịch thiên này, đột nhiên nụ cười trên mặt cứng đờ, Chiến phủ trước mắt đột nhiên hóa thành lưu quang, nhanh chóng bay về phía một bên.
Hắn vội vàng nhanh chóng quay đầu nhìn lại.
Nhưng ngay sau đó, trong lòng giật mình.
Không chỉ có hắn, tất cả mọi người bên cạnh, đồng tử đột nhiên co rụt lại, lộ ra vẻ kinh ngạc.
Quả thực không thể tin được.
Răng rắc!
Bầu trời vốn trong xanh không gợn mây đột nhiên chuyển sang màu máu, đỏ tươi chói mắt, vô số lôi điện trực tiếp giáng xuống mà không hề có dấu hiệu báo trước nào.
Giống như một biển lôi điện đáng sợ.
Ở bên trong lôi quang vô tận.
Một thân ảnh đáng sợ mặc áo bào xanh, hai vai vạm vỡ như quỷ thần xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người, ánh sáng sáng tối chập chờn, bàn tay trảo một cái, chiếc Chiến phủ nghịch thiên kia vững vàng rơi vào trong bàn tay của hắn.
"Bản tọa quả thực không tính là gì, có điều, cũng không phải con chó con mèo nào cũng có thể vũ nhục được bản tọa?"
Từng chữ được nói ra với giọng lạnh như băng chậm rãi truyền ra từ trong miệng của Dương Phóng.
Kèm theo đó là tia chớp màu đỏ ngòm vô tận, quả thực giống như là kẻ hủy diệt nghịch thiên vậy.
Ứng Thiên Hùng và tất cả cường giả bên cạnh trong lòng đều phát lạnh, lông tơ dựng đứng lên, hồn phách đều sắp phải bay ra ngoài.
Người kia!
Hắn thế mà xuất hiện lần nữa!
Làm sao có thể?
"Đi mau!"
Ứng Thiên Hùng rống to, liều mình thúc giục bí bảo.
Tất cả cao thủ Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê bên cạnh đều lộ ra vẻ kinh dị, lập tức làm ra động tác giống nhau.
Nhưng Dương Phóng cầm Chiến phủ trong tay, tiếp dẫn thiểm điện đỏ tươi đầy trời, lập tức hung hăng bổ một bổ về phía mọi người.
Cảnh tượng quả thực giống như diệt thế.
Soạt!
A!
Vừa đối mặt, có tới tám chín cường giả Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê trong nháy mắt nổ tung, hóa thân tro bụi.
Vào lúc này, bọn họ ngay cả Hư Không phù cũng không sử dụng được.
Bởi vì dị tượng của Dương Phóng đã phong tỏa không gian!
Ầm ầm!
Lại là một rìu đáng sợ được quét ra.
Cho dù là đám người La Thiên Long, Bạch Y Tú Sĩ đã chạy trốn tới nơi xa, vẫn bị một cỗ sức mạnh mang tính hủy diệt quét trúng, phát ra tiếng kêu thảm, nổ tung ra.
Lôi điện màu đỏ như máu trên đỉnh đầu Dương Phóng, giống như chúa tể vô thượng đáng sợ, cất bước hướng về phía trước, tiếp tục chém giết về phía mọi người.
"Bốn bản khối, lực lượng vốn cân bằng, bởi vì một mình ta, trở nên mất cân bằng, hôm nay, bản tọa giết sạch cao thủ của hai mảng khối khác, để cho lực lượng của bốn mảng khối trở về trạng thái cân bằng một lần nữa, tất cả đều chết đi cho ta!"
Soạt!
Soạt!
A!
"Lam trưởng lão, tha mạng cho ta!"
Tào Hồng Liệt - Cung chủ Chiến Thần cung cao ba bốn mét hoảng sợ hét lớn, cũng không tiếp tục để lộ ra vẻ ngông cuồng giống như trước đó.
Bịch một tiếng, thân thể nổ tung, chết hoàn toàn triệt để không còn một chút sinh cơ nào.
Dương Phóng vung Chiến phủ, hét lớn, lại đại khai sát giới một lần nữa.
Cảnh tượng kinh khủng khiến cho đông đảo cường giả trước đó lùi đến nơi xa đều phải lộ ra vẻ kinh hãi, vội vàng quay đầu nhìn lại.
"Đó là ..."
"Lam trưởng lão! Lam trưởng lão lại xuất hiện trên thế gian!"
"Là Võ lâm minh chủ!"
···
P/S: Ta thích nào ... chương 7



Bạn cần đăng nhập để bình luận