Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 729: Đây còn là người nữa sao?

Giọng nói của Bàng Vạn Chung rất lớn, vang vọng ở nơi này, sau đó là một đôi con ngươi đáng sợ lập tức quét về phía mọi người, lãnh đạm nói: "Mọi người, lời nói nhảm bản tọa cũng không muốn nói nhiều, từ hôm nay trở đi, Đô Đốc phủ chính là chỗ ở của các ngươi, ăn uống ngủ nghỉ của các ngươi tất cả đều được giải quyết ở chỗ này!"
Sắc mặt mọi người lại không thể không thay đổi một lần nữa.
"Bàng thống lĩnh, nhà của ta còn có chuyện cần phải giải quyết ..."
Bảo chủ Thương Long bảo vội vàng mở miệng.
Bàng Vạn Chung dựng bàn tay lên, ngăn cản lời của hắn, nói với giọng điệu lạnh lùng: "Đánh thắng ta thì ta sẽ để cho ngươi về nhà!"
Bảo chủ Thương Long bảo lập tức ngậm miệng không nói, trong lòng cuộn trào mãnh liệt.
Những người còn lại ánh mắt cũng đều lập tức trở nên âm trầm, không nói một lời.
Tên quái vật này!
Là muốn cầm tù bọn họ ở nơi này sao?
"Các ngươi yên tâm, bản tọa sẽ không làm quá tuyệt, dù sao tất cả mọi người ở chung với nhau đã nhiều năm như vậy, xem như cần phải cải cách, ta cũng sẽ không tiêu diệt toàn bộ các ngươi, mọi người sau này nói không chừng còn là đồng nghiệp, nói thế nào đi nữa, chút nhân tình này ta cũng là phải nói."
Bàng Vạn Chung mỉm cười lần nữa, nói: "Có điều, ta bây giờ muốn nhờ thế lực của các ngươi, giúp ta xúc những thế lực cỡ nhỏ vừa kia đi, mấy cái thế lực này quả thực rất đáng ghét, giống như kiến hôi, bò tới bò lui, không chỉ có Hoàng đế không thích, bản tọa cũng không muốn nhìn thấy."
"Diệt trừ thế lực cỡ nhỏ vừa?"
Mọi người sắc mặt đều thay đổi.
Nhưng chẳng mấy chốc trong lòng thầm run.
Chỉ sợ sau khi tiêu diệt các thế lực cỡ nhỏ vừa thì khả năng sẽ đến lượt của bọn họ.
Đây là sợ bọn họ âm thầm làm ra một vài động tác, cho nên mới tập trung bọn họ ở tại đây trước.
"Mọi người, hiện tại các ngươi lấy lệnh bài gia chủ, lệnh bài chưởng môn ra, tất cả đều giao cho ta đi."
Bàng Vạn Chung vẻ mặt tươi cười, duỗi ra bàn tay to, cười nói: "Yên tâm, bản tọa chỉ giữ trong mấy ngày ngắn ngủi mà thôi, chờ sau khi ta xử lý những thế lực cỡ nhỏ vừa kia xong thì sẽ trả lại cho các ngươi."
Trong lòng ai nấy đều nặng nề, đưa mắt nhìn nhau.
Nhưng không ai là người đầu tiên lấy lệnh bài của mình ra.
Bàng Vạn Chung nhướng mày, nói: "Làm sao? Lời nói của bản tướng, các ngươi không nghe thấy sao? Hay là nói, không muốn cho bản tướng chút thể diện này?"
"Bàng thống lĩnh, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng."
Tông chủ Thần Kiếm tông đột nhiên mở miệng nói, hai mắt nhìn chằm chằm về phía Bàng Vạn Chung.
"Ồ?"
Vẻ mặt Bàng Vạn Chung khẽ động, nhìn về phía Tông chủ Thần Kiếm tông, cười nói: "Nói như vậy, ngươi là không muốn."
"Không phải muốn hay không, Hoàng dế cải cách, chúng ta ủng hộ, chỉ hy vọng Bàng thống lĩnh cho chúng ta một con đường sống!"
Tông chủ Thần Kiếm tông trầm giọng nói.
Sưu!
Ầm!
Thân thể Bàng Vạn Chung lóe lên, kinh khủng khó lường, quả nhiên là nhanh như lôi điện.
Không gian trước mặt giống như lập tức sụp đổ.
Cái bóng khổng lồ giống như bao phủ mặt đất và bầu trời nhanh chóng đánh về phía thân thể của Tông chủ Thần Kiếm tông.
Tông chủ Thần Kiếm tông thay đổi sắc mặt, lông tơ toàn thân dựng thẳng lên, trường kiếm trong tay lập tức ra khỏi vỏ, phát ra ánh sáng vô cùng rực rỡ, trong miệng kinh sợ hét lên: "Cùng nhau động thủ!"
Tuy nhiên đối mặt với lời hô hào của hắn lại không có một người nào lựa chọn xông ra.
Hay nói cách khác, trước khi mọi người kịp hành động, mọi thứ đã dừng lại ngay lập tức.
Ầm ầm!
Phốc phốc!
Tiếng nổ đáng sợ vang vọng trong đại điện.
Máu đỏ bắn tung tóe khắp nơi, kèm theo đó là những tiếng hét thê lương thảm thiết.
Tròng mắt của tất cả mọi người lập tức co rụt lại, lộ ra vẻ kinh hãi.
Ngay cả hai mắt Dương Phóng cũng lóe lên, nhìn chằm chằm vào Bàng Vạn Chung.
Chỉ thấy thân thể cao hơn năm mét của Bàng Vạn Chung lộ ra vô cùng kinh khủng, bàn tay trái rộng của hắn ta đã nắm chặt lấy nửa thân thể của Tông chủ Thần Kiếm tông, giống như đang bắt gà con vậy, mặt mũi tràn đầy âm trầm nhe răng cười: "Chỉ dựa vào ngươi mà cũng dám ngông cuồng ở trước mặt ta? Ngươi tính là cái thứ gì? Nhìn dáng vẻ của ngươi vào lúc này một chút xem, ngay cả rác rưởi cũng không bằng!"
Ầm!
Năm ngón tay dùng sức bóp mạnh một cái, giống như bóp quả dưa hấu vậy, khiến cho nửa thân thể còn lại của Tông chủ Thần Kiếm tông cũng lập tức bị nổ tung, kêu thảm một tiếng, máu thịt bay tung tóe.
Tất cả mọi người lập tức đều lộ ra vẻ kinh hãi, lông tơ dựng đứng lên, theo bản năng nhanh chóng lùi lại.
Quá kinh khủng!
Quá nghịch thiên!
Vừa rồi bọn họ nhìn thấy vô cùng rõ ràng, Bàng Vạn Chung chỉ cần một chiêu là lập tức đánh bay trường kiếm của Tông chủ Thần Kiếm tông, ngay cả nửa người dưới của hắn cũng bị một chưởng vỗ đến nát.
Sau đó là bàn tay còn lại vươn ra nhanh như chớp, lập tức nắm lấy cổ của Tông chủ Thần Kiếm tông.
Từ đầu đến cuối, Tông chủ Thần Kiếm tông cũng không có bát kỳ sức phản kháng nào!
Đường đường là cao thủ Thánh Linh cảnh, ở trước mặt Bàng Vạn Chung vậy mà lại giống như rơm rạ vậy!
Đây còn là người nữa sao?
"Hắc hắc hắc ..."
Sau khi Bàng Vạn Chung bóp nát Tông chủ Thần Kiếm tông, liếm máu tươi nơi lòng bàn tay một cách tùy ý, một đôi ánh mắt vô cùng to lớn nhìn về phía mọi người, lộ ra vẻ hưng phấn sáng rực, cười nói: "Hiện tại, còn có ai muốn phản kháng nữa?"
Thân thể của hắn nghiêng về phía trước, mang theo một cái bóng đen to lớn không gì sánh được, giống như thể đang ước gì có người đứng ra phản kháng vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận