Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 464: Bái kiến hội trưởng!

Lại một cái tát được tát ra.
Lập tức có tới năm sáu tên trưởng lão phát ra tiếng gào thét, toàn thân bộc phát chân khí, liên thủ với nhau lao thẳng về phía thân thể Dương Phóng.
Mà ở dưới tình huống Huyền âm Long trảo phối hợp với lôi quang (tia chớp), hỏa diễm (ngọn lửa), lực lượng Siêu phẩm đệ nhất quan của bọn họ thì không đáng kể chút nào.
Ầm!
Lại là một tiếng nổ vang rền đáng sợ được phát ra, ánh lửa cuộn trào, khí kình nổ tung.
Toàn bộ Kim Đỉnh đại điện giống như cũng đang rung động.
Liên tục sáu tên trưởng lão Thanh Long hội, tất cả đều phun ra máu tươi, phát ra tiếng kêu thảm, thân thể giống như bao tải rách, hung hăng bay ngược ra đằng sau, hung hăng đập mạnh về phía cột đá vàng khổng lồ.
Phanh phanh phanh phanh!
Phát ra tiếng nổ đùng đoàng, vô cùng thê thảm.
Sáu vị trưởng lão Siêu phẩm đệ nhất quan, ngay cả một chiêu của Dương Phóng cũng không ngăn cản được, tất cả đều phun ra máu tươi, bản thân bị trọng thương.
Một phần nhỏ thân thể của bọn họ trực tiếp phát sinh hiện tượng khô héo, giống như tinh khí bên trong đã biến mất toàn bộ.
Mỗi người đều vừa kinh vừa sợ, vô cùng sợ hãi.
Bốn năm tên trưởng lão còn lại, ban đầu cũng định động thủ, nhưng giờ tất cả đều lộ ra vẻ hoảng sợ, miễn cưỡng dừng lại.
Gia hỏa này!
Đến cùng là ai?
Tần hội trưởng thực sự chẳng lẽ đã bị hắn giết rồi?
Ngay vào lúc bọn họ đang trong trạng thái hoảng sợ, sắc mặt Dương Phóng lại đột nhiên biến đổi, đột nhiên hét vang lên một tiếng Lôi âm kinh thiên động địa.
"Rống!"
Ầm ầm!
Ở bên trong Kim Đỉnh đại điện, Lôi âm vang vang vọng vọng, dường như được khuếch đại nhanh chóng, vang lên ông ông, chấn động tâm trí của tất cả các trưởng lão, trống rỗng, ngơ ngơ ngác ngác, tạm thời mất đi ý thức.
Ý chí khát máu vừa mới xâm nhập vào tâm trí của Dương Phóng, lại cấp tốc rút đi giống như thủy triều, một lần nữa lùi trở về bên trong Long trảo.
Sắc mặt Dương Phóng âm trầm, nắm chặt năm ngón tay phải, phát ra tiếng răng rắc răng rắc.
Long trảo đen nhánh mà dữ tợn lại bị chịu khống chế một lần nữa.
Ánh mắt hắn lạnh như điện, nhìn về phía đông đảo các trưởng lão trong đại điện.
Khoảng bảy tám hơi thở qua đi, những trưởng lão này mới khôi phục lại lần nữa, thi nhau một mặt hoảng sợ nhìn về phía Dương Phóng.
Thậm chí còn có mấy người lập tức run rẩy lẩy bẩy.
"Ta hỏi các ngươi, ta là ai?"
Dương Phong nói với giọng rét lạnh.
Dưới cái nhìn của Dương Phóng da đầu của các trưởng lão đều tê dại, trong lòng hoảng sợ.
Từng người chậm rãi lùi lại giống như đối mặt với Ma Vương đáng sợ vậy.
Trong khoảnh khắc thất thần ngay vừa rồi, quả thực trở thành bóng ma suốt đời.
"Hội trưởng, bái kiến hội trưởng!"
Một trưởng lão một mực không có động thủ trong đó, quyết định thật nhanh, lập tức quỳ rạp xuống đất, mở miệng cung kính nói.
Mấy người bên cạnh cũng thi nhau phản ứng lại, vội vàng nhanh chóng quỳ xuống.
"Bái kiến hội trưởng!"
Bọn họ trăm miệng một lời.
Sáu người bị một tát của Dương Phóng tát bay đi ra ngoài kia tất cả cũng lộ ra vẻ hoảng sợ, tiếp tục tranh nhau chen lấn, nhanh chóng bò tới, liều lĩnh quỳ rạp xuống đất.
"Hội trưởng, thuộc hạ bái kiến Hội trưởng!"
"Cầu Hội trưởng tha mạng!"
Bọn họ hoảng sợ mở miệng nói.
"Hắc ... hắc hắc ..."
Trong miệng Dương Phóng phát ra nụ cười lạnh mang ý vị sâu xa.
...
Kim Đỉnh đại điện.
Dương Phóng lặng lẽ nhìn chằm chằm vào đám trưởng lão đang hoàn toàn bị chấn nhiếp trước mặt mình, trong tay lại xuất hiện một bình sứ màu đen, chậm rãi đổ đan dược ở bên trong ra.
Có tới mười một viên!
"Các ngươi tới ăn thứ này vào."
Dương Phóng lạnh giọng nói.
Tất cả các trưởng lão đang quỳ rạp xuống đất ở trước mặt, vẻ mặt đều trắng bệch, ngẩng đầu lên nhìn về phía lòng bàn tay của Dương Phóng.
"Hội trưởng. . ."
Một vị trưởng lão giọng điệu phát run.
Không cần nghĩ hắn cũng biết đây là thứ gì.
"Tới!"
Dương Phóng nhìn vào hắn một cái nhìn thờ ơ.
Vị trưởng lão kia trong lòng giãy giụa kịch liệt, như thể đang do dự giữa việc nên chạy trốn hay là ăn đan dược.
Một lát sau, lộ ra nụ cười khổ.
Vẫn là từ dưới đất đứng dậy, chậm rãi đi tới, từ trong lòng bàn tay của Dương Phóng cầm lên một viên đan dược nhỏ bé màu đen, nhắm mắt lại rồi cho vào trong miệng, nuốt xuống.
Hắn căn bản không có bất kỳ nắm chắc nào có thể trốn thoát khỏi sự truy sát của người trước mắt này!
Ngay cả Cát trưởng lão cũng bị một chiêu vỗ chết tươi!
Hắn thì làm sao có thể làm gì được khác?
"Các ngươi thì sao?"
Ánh mắt Dương Phóng nhìn về phía những người còn lại.
Các trưởng lão còn lại trên mặt đều lộ vẻ đắng chát, một lát sau, cũng thi nhau đứng dậy, xếp hàng tiến lên, từ trong lòng bàn tay của Dương Phóng cầm lấy một viên đan dược màu đen, đều nuốt xuống.
Thẳng cho tới khi tất cả mọi người đều nuốt đan dược vào, Dương Phóng mới thu tay trở về.
"Yên tâm, đan dược bản tọa ban cho, dưới tình huống bình thường sẽ không phát tác."
Dương Phóng nói với giọng nói lạnh lùng.
"Vâng, hội trưởng!"
Tất cả trưởng lão đều vẻ mặt cay đắng mà ôm quyền.
Cho dù sẽ không phát tác, nhưng ăn vào trong bụng rồi thì cũng sẽ tạo thành áp lực khó tả.
Dương Phóng chắp hai tay sau lưng, lạnh giọng mở miệng, "Lần tập kích Thần Vũ tông trong đêm tối này là chủ ý của ai? Chẳng lẽ các ngươi không sợ gặp phải cao nhân Thần Vũ tông chặn giết sao?"
Hắn hỏi lên như vậy, lập tức nói rõ chân tướng hắn không phải Tần Thiên Liệt.
Nhưng mọi người trước mắt, nơi nào còn dám có bất kỳ lời thừa thãi nào nữa?
"Hội trưởng, kế hoạch này chính là tổ chức Tà Đạo đã vạch ra, bọn họ cố tình dẫn Đông Phương Bạch đi, để Thanh Long hội chúng ta dốc hết toàn lực nhân cơ hội dọn dẹp tổng bộ Thần Vũ tông!"
Một vị trưởng lão mở miệng nói.
...
Ơ gần 2000 lượt đọc rồi mà cả ngày được 2 lượt click ta thích là thế nào hichic, các đạo hữu đọc truyện đừng cuốn quá vậy chứ, click nút ta thích (hình trái tim) a...
Bạn cần đăng nhập để bình luận