Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 628: Hợp tác luyện Hoàng Cực đan

"Thoải mái!"
Trong miệng hắn thở phào một hơi, sau đó trên mặt nở ra nụ cười nồng đậm, nhìn về phía Dương Phóng, nói: "Tiêu huynh đệ, đối tác ta ngược lại thật ra đã tìm được cho ngươi rồi, có điều, ngươi đến cùng có thể lấy ra bao nhiêu Hắc Ngọc linh dược, có thể nói số lượng ra sớm hay không, đối tác bên kia nói thế nhưng là ít hơn mười gốc hắn sẽ không giao dịch, hơn nữa đan dược sau khi luyện chế hắn muốn thu lấy một nửa xem như là thù lao, điều kiện này, ngươi có thể chấp nhận được không?"
"Thu lấy một nửa?"
Dương Phóng nhíu mày lại.
Mấy ngày trước, hắn đang âm thầm bí mật tìm kiếm người có thể luyện chế Hoàng Cực đan.
Chỉ là Hoàng Cực đan là cấm vật của triều đình Đại Uyên, nghiêm cấm bất kỳ thế lực nào bên trong toàn bộ Kình Thiên vực tự mình luyện chế, cho dù có người biết luyện cũng tuyệt không dám trực tiếp thừa nhận.
Cho nên hắn tìm thật lâu cũng không tìm được người nào có can đảm luyện đan.
Thẳng tới ba ngày trước, ở bên trong một chỗ chợ đen, gặp được người áo đen trước mắt này.
Đối phương tên là Hoàng Tam, tự xưng có thể giúp chính mình tìm được người có thể luyện đan, chỉ là cần trở về xin phép một chút, lúc này mới có cảnh tượng bây giờ.
Người áo đen nở nụ cười, lặng lẽ nhìn chăm chú vào Dương Phóng, chờ đợi Dương Phóng cho đáp án cuối cùng.
"Thu lấy một nửa làm thù lao, vậy cũng quá đắt đi."
Dương Phóng mặt không biểu tình.
"Tiêu huynh đệ không đắt a, ngoại trừ Hắc Ngọc linh dược ra, những dược liệu phụ trợ khác toàn bộ do chúng ta bỏ ra, như vậy ngươi còn cảm thấy đắt không?"
Hoàng Tam cười nói.
Mặc dù đất ở Bắc vực này tương đối thích hợp trồng trọt Hắc Ngọc linh dược, nhưng này cũng chỉ là tương đối thích hợp mà thôi.
Lại thêm dược liệu này sinh trưởng chậm chạm, bình thường cần ba mươi năm đến năm mươi năm mới có thể thành hình.
Kết quả là, sản lượng Hắc Ngọc linh dược hàng năm thấp một cách đáng sợ.
Cộng thêm hoàng thất có rất nhiều cao thủ, tùy tiện phân chia cho mấy vị Vương gia một chút đã là chia tới gần hết rồi.
Cho nên!
Cho dù ở trong Hoàng thất, Hắc Ngọc linh dược cũng thuộc về loại mặt hàng quý hiếm!
Về phần những thế lực khác, vậy thì càng hiếm hơn.
"Dược liệu phụ trợ còn lại các ngươi bỏ ra sao?"
Vẻ mặt Dương Phóng khẽ động.
Dược liệu phụ trợ khác cộng lại cũng khoảng hơn mười mấy loại.
"Không sai."
Hoàng Tam mỉm cười.
"Như vậy thì được rồi!"
Dương Phóng gật đầu.
Dù sao Hắc Ngọc linh dược giữ ở trong tay của hắn cũng là lãng phí.
Dù sao bị đối phương thu lấy một nửa làm thù lao thì cũng không tính vào đâu.
"Được, Tiêu huynh đệ quả nhiên sảng khoái, đúng rồi, ngươi có thể lấy ra bao nhiêu Hắc Ngọc linh dược?"
Hoàng Tam tò mò hỏi thăm lần nữa.
"Ba mươi gốc."
Dương Phóng nói với giọng điệu lãnh đạm.
Cũng không có mới lần đầu đã nói ra toàn bộ nội tình của mình, mà là chuẩn bị giao dịch từng đợt từng đợt một.
Sớm ở trước đó hắn đã tìm hiểu, một gốc Hắc Ngọc linh dược phối hợp với các loại dược liệu khác có thể luyện chế ra hai viên Hoàng Cực đan, ba mươi gốc tương đương với sáu mươi viên.
Hoàng Tam giật mình, âm thầm hít sâu một hơi.
Khá lắm!
Một hơi lấy ra ba mươi gốc!
Chẳng lẽ hắn thực sự lén lút bồi dưỡng được dược điền sao?
"Ta bây giờ đi thông báo với đối tác, Tiêu huynh đệ, nếu không có ngoại lệ, đêm nay là có thể giao dịch!"
Hoàng Tam gật đầu.
"Đi thôi."
Sắc mặt Dương Phóng thản nhiên.
"Cáo từ."
Hoàng Tam quyết định thật nhanh, lập tức đứng dậy rời đi.
Sau đó Dương Phóng tiếp tục chờ đợi ở trong quán rượu.
Cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian.
Ở khi mặt trời vừa mới xuống núi.
Hoàng Tam vội vàng chạy tới một lần nữa, mỉm cười ôm quyền nói: "Tiêu huynh đệ, người đối diện đã đồng ý, đêm nay gặp mặt, hiện tại đi theo ta đi."
Dương Phóng nhìn hắn một cái khẽ gật đầu, lập tức vươn người đứng dậy.
Hoàng Tam nở ra nụ cười mỉm, lập tức xoay người dẫn đường ở phía trước.
Vừa mới ra khỏi quán trọ, hắn lập tức tăng thêm tốc độ, nhanh chóng lao nhanh về phía nơi xa.
Dương Phóng theo sát như bóng với hình, gần như ở hắn vừa mới lao ra đã kết sát đằng sau hắn.
Một màn như vậy để Hoàng Tam nhịn không được mà giật mình trong lòng.
Thánh Linh ...
Gia hỏa này quả nhiên là một lão quái vật vô cùng đáng sợ nào đó!
···
Thời gian không lâu.
Dưới sự dẫn đường của Hoàng Tam, Dương Phóng cuối cùng cũng xuất hiện trước một viện tử không mấy nổi bật, gạch xanh ngói xanh, chiếm diện tích không lớn, trước cửa có mấy cây tùng rậm rạp lặng lẽ sinh trưởng.
Trông không khác gì một ngôi nhà bình thường.
Chỉ là sau khi tiến vào bên trong thì lại phát hiện bên trong lại vô cùng xa hoa, có thác nước non bộ, thảm đỏ sẫm, minh châu rất lớn, đồ sứ cao quý...
Bên trong một gian phòng rộng lớn.
Cửa phòng rộng mở, ánh nến sáng tỏ.
Đang có mấy người ngồi xếp bằng ở đây, giống như đang thảo luận chuyện gì.
Theo hai người Hoàng Tam đi tới, sắc mặt mấy người nơi này mới khẽ động, đồng loạt quay đầu nhìn về phía phương hướng Dương Phóng, trên mặt nở ra từng nụ cười tươi.
Hiển nhiên là chờ đợi đã lâu.
Trong đó, một người đàn ông mặc áo bào màu đỏ trông càng cổ quái.
Đôi mắt của hắn giống như được làm bằng thủy tinh trong suốt vậy, ở dưới sự chiếu rọi của ánh nến, lóe ra sáng bóng khó tả, nụ cười trên mặt càng nồng đậm, có loại cảm giác chói lọi khó nói nên lời.
Dương Phóng khẽ cau mày.
Ngay sau đó đột nhiên cảm thấy không đúng.
Ông!
Trong nháy mắt, lực lượng tinh thần vô trùng trùng điệp điệp, giống như thủy triều ào ạt, trong nháy mắt xông thẳng về phía đầu óc hắn, đôi mắt trong suốt giống như có được lực lượng nhiếp hồn, khiến hắn khó có thể rời mắt đi, giống như linh hồn bị hút đi vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận