Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 133: Ở lại nơi này cũng có khác gì đâu

Thời gian lại trôi qua.
Dương Phóng ở trong nhà đã luyện đi luyện lại các loại kiếm pháp và thân pháp.
Sau nhiều ngày liên tục, âm Ảnh thân pháp của hắn đã hoàn toàn viên mãn, thanh điểm kinh nghiệm đã đạt đến đại thành 1200/1200.
Ngoài đó ra còn có nhiều môn công pháp nữa cũng đều như vậy.
Ngay cả với Thứ Kiếm thuật cũng đã đạt tới tình trạng tinh thông 321/1000.
Đáng tiếc duy nhất chính là cảnh giới của hắn.
Đã nhiều ngày trôi qua như vậy, tiến triển cũng không tính là quá mức lý tưởng.
Tu vi: Lục phẩm 327/600.
Không có Dưỡng Khí đan hỗ trợ, tốc độ tu luyện quả nhiên đã chậm lại.
Cộng thêm cảnh giới càng lên cao về sau càng khó luyện, Hắc Hổ quyết mỗi ngày cần tu luyện mười mấy điểm kinh nghiệm, mới có thể tăng lên 1 điểm tu vi.
Hơn nữa sau bao nhiêu ngày uẩn dưỡng như vậy, nội thương trên người hắn đã hoàn toàn bình phục.
Không còn một chút trở ngại nào nữa.
Vào buổi chiều.
Dương Phóng nghe thấy bên ngoài truyền vào từng đợt động tĩnh, không thể không sinh ra lòng tò mò, bước ra đường quan sát.
Chỉ thấy một số lượng lớn những con ngựa thồ đi qua trên đường phố, kết thành từng nhóm, gây ra làn sóng xao động.
"Ký hiệu của Vạn Phúc thương hội?"
Dương Phóng cau mày lại.
Bọn họ muốn làm cái gì vậy?
Chuẩn bị di chuyển hay sao?
"Dương Đạo, những ngày vừa qua ngươi không sao chứ?"
Trong đám người, Lưu trưởng lão nhìn thấy Dương Phóng thì hai mắt sáng lên, vội vàng đi tới chào hỏi, bắt đầu dò hỏi.
"Làm phiền Lưu trưởng lão quan tâm, tam không sao cả."
Dương Phóng trả lời, nói: "Chuyện này là thế nào? Vạn Phúc thương hội chuẩn bị rời khỏi nơi này sao?"
"Ai, đúng vậy."
Lưu trưởng lão thở dài một tiếng, nói: "Ngươi cũng biết, trong khoảng thời gian này thật sự không hề có một chút yên bình nào, đám cao thủ không biết xuất hiện từ đâu kia đầu tiên là chiếm đoạt Tam Hà bang, sau đó thì chèn ép Vạn Phúc thương hội và Thanh Mộc bang, khiến cho Vạn Phúc thương hội và Thanh Mộc bang đang phải chuẩn bị di chuyển, hơn nữa không ít tán tu cũng đã quyết định cùng họ rời đi, sau làn sóng di chuyển này, số người trong nơi định cư này sẽ càng ít hơn."
"Di chuyển sao? Bọn họ chuẩn bị du chuyển đến chỗ nào?"
Dương Phóng hỏi.
"Nghe nói là tiến về Bạch Lạc thành, sáng sớm ngày mai sẽ khởi hành!"
Lưu trưởng lão nói.
Bạch Lạc Thành?
Trong lòng Dương Phóng dâng trào, hắn lập tức có ý định cùng họ rời đi.
Ở lại cái nơi định cư này càng ngày càng trở nên vô vọng.
Các loại đan dược cùng dược liệu vốn đã khan hiếm, hiện tại ngay cả Vạn Phúc thương hội cũng quyết định rời đi, nếu như tiếp tục ở lại đây vậy thì chắc chắn sẽ càng khó khăn hơn.
"Lưu trưởng lão, chẳng lẽ ngươi không muốn đi sao?"
Dương Phóng hỏi.
"Ai, ta cũng đã già rồi, còn có thể đi được bao xa?"
Lưu trưởng lão thở dài.
Từ lần Hắc Hổ bang gặp nạn ở trong rừng trước đó, về sau hắn trở nên đa sầu đa cảm và thường xuyên thở dài.
Và hắn sẽ đến gặp Dương Phóng để nói chuyện phiếm một lúc những khi rảnh rỗi.
Giống như việc tìm Dương Phóng để nói chuyện phiếm đã trở thành thú vui duy nhất của hắn.
Dù sao những người thân quen trên cơ bản đều đã chết hết rồi.
Chỉ còn lại một thân một mình hắn, thật đáng thương.
"Lưu trưởng lão, ta cũng chuẩn bị đi tới Bạch Lạc thành!"
Dương Phóng đột nhiên nói một cách dứt khoát.
"Ngươi cũng muốn đi sao?"
Lưu trưởng lão kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, thương hội đi, các loại tà nguyên đều bị cắt đứt, chờ đợi ở đây tiếp nữa thì chắc chắn không có đường lui, đi ra ngoài nói không chừng còn có đường sống sót."
Dương Phóng nói.
Càng quan trọng hơn nữa chinh là, toàn bộ nơi định cư này đã bị mục nát hoàn toàn.
Bây giờ lại có ít người hơn, tài nguyên cũng ít hơn.
Nếu như lại có lượng lớn người đi, nơi định cư này sẽ càng trở nên tiêu điều hơn.
Tiếp tục ở lại nơi này cũng không còn bất kỳ ý nghĩa nào nữa.
Ban đầu hắn cũng không muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng bây giờ, hoàn cảnh nơi này như vậy, hắn lại không thể không thay đổi quan điểm của mình!
"Nhưng đoạn đường này là một con đường dài xa xôi ngàn dặm, tràn ngập nguy hiểm, thậm chí ngay cả cao thủ Ngũ phẩm cũng có thể chết thảm."
Sắc mặt Lưu trưởng lão thay đổi: "Hắc Long quân có lợi hại không? Hắc Long quân trước đó lúc tới đây cũng đã chết không ít người."
Hắn cố ý làm cho Dương Phóng sợ hãi và đề nghị Dương Phóng ở lại.
"Ở lại nơi này cũng có khác gì đâu."
Dương Phóng nói, "Yêu thú trong rừng, Tà Linh sớm muộn gì cũng sẽ lại tới, hơn nữa những người khác ở trong nơi định cư này cũng đều đã đói điên lên rồi, nói không chừng ngày nào đí bị người ta tóm lấy cho vào trong nồi cũng lên, Lưu trưởng lão, tại sao ngươi không đi cùng với ta?"
"Ta ... ta ... để ta suy nghĩ lại một chút đi."
Lưu trưởng lão xuất hiện do dự, quay người rời đi.
Trong một số con hẻm hẻo lánh, thỉnh thoảng có thể tìm thấy một số thi thể.
Khi quan sát thật kỹ, huyết nhục (máu thịt) trên những thi thể đó đều đã biến mất cả ...
Lưu trưởng lão chỉ cảm thấy từng đợt váng đầu hoa mắt truyền tới.
Không cần nghĩ cũng biết những huyết nhục kia đã đi đâu.
"Xem ra tuổi tác của ta thật sự đã lớn rồi ... một chút dũng khí thời còn trẻ cũng đã không còn ..."
. . .
Sau khi Dương Phóng từ biệt Lưu trưởng lão, hắn quay người đi trở về nơi ở của mình, xắn tay áo lên nhìn thoáng qua vị trí trên cánh tay trái.
"Thời gian trở về thế giới hiện thực lại kéo dài ..."
Hiện tại đã liên tục hơn mười ngày trôi qua.
Vẫn không có một chút dấu hiệu trở về nào.
Tuy nhiên hắn cũng không sao cả, chỉ cần không ảnh hưởng tới kế hoạch của hắn là được rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận