Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 100: Chúng ta có chuyện muốn ngươi phối hợp điều tra một chút

Thời gian một đêm trôi qua.
Sáng sớm ngày hôm sau, đã có rất nhiều người ngồi tàu cao tốc trở về thành phố Phương.
Dương Phóng cũng không có ở lại thành phố Nam lâu.
Sau khi biết không cách nào thay đổi địa điểm xuyên không, như vậy tiếp tục ở lại thành phố Nam cũng chẳng có ý nghĩa gì, chờ lâu một ngày thì tiền phòng nhiều thêm một ngày.
"Cũng đến lúc ta phải nghỉ việc rồi..."
Dương Phóng nói chuyện với chính mình.
Vào những lúc như thế này, không có lý do gì để giữ một công việc.
Nguy cấp đã đốt tới đuôi lông mày rồi, tại sao lại lãng phí thời gian cho công việc?
Trong lòng hắn chua xót, chợt nghĩ đến một câu mà hắn đã thấy trước đây.
"Nếu tận thế đến, xin hãy báo cho ta biết sớm một chút, ta không muốn ở trước khi chết còn phải tăng ca ..."
Ai không phải như vậy?
"Móa nó, nghỉ việc!"
Dương Phóng thầm mắng.
. . .
Tại cục cảnh sát thành phố Phương.
Trương Minh Minh và những người khác từ sáng sớm đã lần nữa tra ra lại có người đột tử.
Tuy rằng không nhiều như lần trước, nhưng chỉ trong một đêm đã có bảy tám người đột tử.
Đông đảo cảnh sát cũng bởi vậy mà chấn động lên.
Mà đúng vào lúc này, Trương Minh Minh đột nhiên nhận được thông báo khẩn từ cấp trên.
"Vụ án đó các ngươi không cần điều tra nữa, bộ phận tác chiến đặc biệt sẽ lập tức chịu trách nhiệm toàn bộ, từ giờ trở đi, không ai được phép nhúng tay vào!"
Giọng nói của một cảnh sát trưởng lớn tuổi rất nghiêm túc.
Bộ phận tác chiến đặc biệt?
Trên mặt của Trương Minh Minh và những người khác đều lộ vẻ kinh ngạc.
Quốc gia bọn họ, còn có loại bộ phận này sao?
"Hoàng cảnh sát, chuyện này. . ."
"Đủ rồi, từ nay về sau, không ai được phép nhúng tay vào chuyện này nữa, toàn bộ tư liệu lát nữa chuyển giao toàn bộ cho bộ phận đặc biệt đi!"
Lão cảnh sát trầm giọng nói, "Đúng rồi, còn có các ngươi, nếu như một ngày nào đó, trên người các ngươi xuất hiện một số biểu hiện kỳ lạ thì không nên kinh hoảng mà phải lập tức nói cho ta biết!"
Sau khi hắn nói xong thì lập tức quay người rời đi.
Chỉ còn lại một đám cảnh sát trẻ, mặt mũi đầy vẻ u mê.
. . .
"Tiểu Phóng a, trong nhà đã xảy ra chuyện sao? Tại sao lại đột nhiên xin nghỉ việc như vậy?"
Giọng nói lo lắng của Viện trưởng truyền đến từ đầu điện thoại bên kia.
"Không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là gần đây ta quá mệt mỏi, có lẽ ta cảm thấy công việc này không thích hợp với ta."
Dương Phóng cười khổ nói.
"Vậy cũng không cần thiết phải xin nghỉ việc, ngươi là bác sĩ điệu trị trẻ tuổi nhất ở bệnh viện chúng ta, sau này ngươi sẽ có một tương lai tươi sáng, sau vài năm nữa, ngươi sẽ được thăng chức lên làm cấp phó, nếu như ngươi tiếp tục cố gắng, ở trước 40 tuổi, vị trí Viện trưởng này của ta cũng có thể là của ngươi, làm gì cứ nhất định phải xin nghỉ việc chứ."
Viện trưởng nói, "Như thế này đi, trước tiên ta cho ngươi nghỉ phép một tháng, trong một tháng này ngươi thả lỏng cho thật tốt đi, không cần quá mệt mỏi, một tháng sau nếu như còn muốn nghỉ việc thì lúc đó lại tới tìm ta là được rồi. "
"Ừm, cũng được, cảm ơn Viện trưởng."
Dương Phóng nói.
"Ngươi còn khách khí với ta làm cái gì, nếu thật sự gặp khó khăn gì thì nhớ phải nói cho ta nghe một chút, có thể giúp được ta sẽ cố gắng giúp một chút."
Viện trưởng nói.
"Được rồi, cảm ơn Viện trưởng!"
Dương Phóng tiếp tục nói.
"Ừm."
Hai bên chẳng mấy chốc đã kết thúc cuộc gọi.
Dương Phóng thở phào nhẹ nhõm và đặt điện thoại xuống.
Chuyện công việc, tạm thời không cần quan tâm đến.
Sau đó chỉ cần đắm chìm trong việc tu luyện là được rồi.
Hắn lập tức trở lại phòng ngủ, bắt đầu ngồi xếp bằng tu luyện.
Thời gian nhoáng một cái lại hai ngày trôi qua.
Bên trong nhóm vốn có rất nhiều người online nói chuyện rôm rả.
Nhưng ở trong hai ngày vừa qua cũng dần dần ít đi, giống như không có nhiều chủ đề để nói.
Điều này khiến cho Dương Phóng dần dần cảm thấy nghi hoặc.
Trước đây, hàng nghìn tin nhắn được gửi vào nhóm mỗi ngày.
Nhưng trong hai ngày qua cộng lại chẳng qua cũng chỉ có khoảng hai trăm cái tin nhắn.
Hắn chỉ hoài nghi một lúc, lại bắt đầu tiếp tục tu luyện.
Mỗi một ngày mỗi một giờ trong thế giới hiện thực, với hắn mà nói là điều vô cùng quan trọng, người khác có lẽ đang thả lỏng, đang hưởng thụ niềm vui trước khi chết, nhưng hắn thì không thể.
Hắn vốn cũng không phải là một người chấp nhận số phận!
Vào buổi sáng ngày thứ ba, Dương Phóng đột nhiên nhận được cuộc gọi từ một người lạ.
"Ngươi có phải là Dương Phóng không? Ngươi sống ở tầng xx tòa nhà xx tiểu khu Thanh Tuyền, có đúng hay không?"
Một giọng nữ lanh lảnh vang lên ở đầu điện thoại bên kia, tuổi tác nàng ta chắc cũng không lớn lắm.
"Ngươi là?"
"A, ta là người của cục cảnh sát Xương Bắc khu, mời ngươi tới đây một chút, chúng ta có chuyện muốn ngươi phối hợp điều tra một chút, có được không?"
Giọng nói của nữ tử tiếp tục vang lên.
"Bảo ta phối hợp điều tra? Có chuyện gì sao?"
Dương Phóng trong lòng cảnh giác lên.
Chẳng lẽ người của cảnh sát đã bắt đầu xuyên không rồi sao?
"Bên này xuất hiện một vụ án đánh nhau có liên quan đến tên của ngươi, có phạm nhân xác nhận ngươi, xin ngươi nhanh chóng tới sớm một chút!"
"Vụ án đánh nhau sao? Có thể là đã có nhầm lẫn gì rồi hay không?"
"Ngươi cứ tới đây trước đi, nếu như đúng là có sự nhầm lẫn thì chúng ta sẽ trả lại sự trong sạch cho ngươi."
Nữ tử tiếp tục nói.
"Ừm, vậy được."
Dương Phóng trả lời.
Trong lòng hắn trở nên nặng trĩu.
Vụ ánh đánh nhau, cái nồi gì vậy a?
Nhiều khả năng cảnh sát đã biết về chuyện xuyên không.
Tuy nhiên xem như biết thì sao đây, bản thân mình lại chưa từng làm ra những chuyện phạm tội phạm pháp nào, bản thân mình chỉ là một tên chưởng quỹ của một cửa hàng thuốc bình thường đến không thể bình thường hơn ở thế giới bên kia...
Bạn cần đăng nhập để bình luận