Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 251: Ngươi đoán?

Một lát sau, phát ra giọng nói lạnh lùng như băng, nói: "Nhưng bất kể như thế nào ngươi cũng không nên giết chết hắn."
"Nhưng ta đã giết."
Dương Phóng nói với giọng điệu lạnh lùng, "Ngươi muốn báo thù cho hắn sao?"
Lão giả nheo hai mắt lại, đột nhiên hừ lạnh một tiếng, thân thể như là một cây lao được ném ra ngoài, đột nhiên lao tới, mười ngón như móc câu, trở nên đen kịt một màu, trực tiếp hung hăng chộp về phía thân thể của Dương Phóng.
Thương Ưng trảo!
Dương Phóng ánh mắt trở nên lạnh lùng, trên người lỗ chân lông khép lại, thả túi lớn xuống, thi triển âm Ảnh thân pháp, trong nháy mắt giao thủ với đối phương ở trong rừng.
Phanh phanh phanh!
Âm thanh bị bóp nghẹt, gió lớn thổi ra bốn phía.
Từng mảnh từng mảnh không khí bị đánh tới lập tức bị thổi tung lên, những chiếc lá rụng bay mua khắp nơi.
Đây là lần đầu tiên hắn chiến đấu với một cao thủ Bát phẩm mà không có sự trợ giúp của Thiết Ma Chiến giáp.
Mười ngón tay của đối phương cứng cỏi đáng sợ, phát ra tiếng gió hú vù vù, tê tê rung động, ẩn chứa một loại lực lượng cực kỳ âm độc, mỗi một lần giao thủ đều có một cỗ âm độc ập vào cơ thể của Dương Phóng, vặn và vặn vẹo giống như vật thể sống vậy.
Không hề nghi ngờ, đây là một loại võ kỹ Linh cấp.
Hơn nữa phương diện thân pháp của đối phương cũng vô cùng huyền diệu, giống như cũng là thân pháp Linh cấp.
Ở phía trên tốc độ lập tức hơn hẳn Đạp Tuyết công của hắn.
Nhưng cũng may Dương Phóng có âm Ảnh thân pháp có thể bù đắp lại.
Âm Ảnh thân pháp mặc dù chỉ là một loại võ kỹ Phàm cấp, nhưng lại có đặc tính cực mạnh, dưới trạng thái viên mãn, phiêu hốt khó lường, như là bóng ma, nhất là ở trong đêm tối càng khiến cho người ta khó mà phòng bị.
Hai người vừa giao thủ vừa di động nhanh chóng, cắt ngang qua nhiều cây đại thụ, cây cối đổ uỳnh uỳnh.
Nhiều tảng đá trên đường đi đều bắn tung tóe lên.
Trong nháy mắt, hai người giao thủ được hơn mười chiêu, toàn bộ khu vực bị đánh tới cát bay đá chạy, cuồng phong nổi lên.
Phịch một tiếng, thân thể hai người lại tách ra lần nữa.
Lão giả kia ánh mắt sắc bén, ống tay áo lộn xộn, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dương Phóng, nói: "Thập Tự quyền, ngươi là Thập Tự môn?"
"Ngươi đoán?"
Dương Phóng nở một nụ cười nhe răng.
Khói độc và phấn độc đã được tản mát ra xung quanh.
Nếu như tiếp tục đánh, lão giả này chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
"Hừ!"
Lão giả ánh mắt lãnh đạm, thân thể cao gầy lại cấp tốc lao tới một lần nữa, mười ngón tay như thép ròng, giống như ưng trảo, xuy xuy rung động, đánh thẳng vào những chỗ hiểm của Dương Phóng, nói với giọng lạnh như băng, "Chờ sau khi giải quyết được ngươi thì lão phu tự sẽ hiểu!"
Phanh phanh phanh!
Hai người lại giao thủ nhanh chóng ở chỗ này một lần nữa.
Dương Phóng vung tay lên, vô số kim châm tẩm độc bắn về phía thân thể lão giả mà đi, lít nha lít nhít dày đặc như mưa phùn, bao phủ khắp mọi ngóc ngách trên thân thể lão giả.
Tròng mắt lão giả hơi co rụt lại, trong cự ly ngắn căn bản là không thể nào tránh né.
Hắn giẫm mạnh chân một cái, toàn thân hắn bộc phát chân khí, hình thành gió lốc, hai tay đan chéo vào nhau một mực che mặt, thế mà lập tức lựa chọn lấy chân khí chống lại.
Phanh phanh phanh!
Một lượng lớn kim châm tẩm độc bị chân khí của hắn chấn động đến rơi xuống đất, chỉ có một số ít kim châm tẩm độc là đâm vào trên người của lão giả.
Lão giả sắc mặt lạnh lùng, năm ngón tay như là long trảo, đen nhánh âm trầm, lại dùng một góc độ không thể tin được cấp tốc chộp về phía Dương Phóng một lần nữa.
Chỉ là một trảo này khiến thần sắc của hắn đột nhiên thay đổi.
Thân thể của hắn giống như nhận phải ảnh hưởng vô hình nào đó, hoàn cảnh trước mắt biến thành màu đen, lỗ mũi chảy máu, đường hô hấp đau nhức đau rát, mà ngay cả chân khí quanh người cũng trở nên hỗn loạn.
Độc?
Ầm!
Thập Tự quyền của Dương Phóng đã được tung ra ngay lập tức, va chạm với năm ngón tay của lão giả, truyền ra tiếng trầm đục.
A!
Lần này lão giả lập tức phát ra một tiếng kêu thảm, toàn bộ chân khí hỗn loạn trên bàn tay bị đánh tan ngay lập tức, năm ngón tay lập tức gãy vụn, xương cốt trắng hếu.
"Ngươi hạ độc!"
Lão giả nói với giọng nói khàn khàn, trên mặt tràn đầy sự hoảng sợ, quả thực không thể tưởng tượng được.
Cái tên tiểu nhân hèn hạ này đã hạ kịch độc từ khi nào?
Hắn chính là Bát phẩm trung kỳ, kịch độc bình thường thì làm sao có thể hạ độc được hắn?
Bàn tay lão giả đau nhói, xương cốt vặn vẹo, trong lòng đã rơi vào kinh hoảng, cũng không dám tiếp tục ở lại lâu thêm nữa, bàn chân giẫm mạnh một cái, thân thể lập tức lùi ra đằng sau, giống như một con rắn trườn đi vậy, hiện ra hình chữ 'Chi (


)'.
Ở sau khi rời khỏi được bảy tám mét, hắn càng là xoay người lại, và chạy hết tốc lực về phía phương hướng nơi xa.
Tuy nhiên Dương Phóng làm sao có thể để cho hắn chạy trốn?
Sưu!
Gần như ở lúc lão giả vừa mới lùi lại, thân hình Dương Phóng đã dũng mãnh lao về phía trước, mang theo lá rụng bay múa đầy trời.
Nếu như lão giả này ngay từ đầu đã thi triển tốc độ chạy trốn như điên, Dương Phóng quả thực không cách nào đuổi kịp, chỉ có thể ăn bụi đất
Nhưng trải qua đại chiến luân phiên, lão giả đã gặp phải tình trạng kịch độc công tâm, chân khí hỗn loạn, nơi nào còn có được thực lực cường thịnh nhất?
Ầm!
Dương Phóng xông lên mà tới, nắm đấm của hắn phát ra một âm thanh đáng sợ, âm thanh chói tai và trực tiếp đấm mạnh vào phía sau lưng của lão giả.
Phốc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận