Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 129: Lưu trưởng lão còn sống

Nếu như chúng ta xây dựng bang phái vào lúc này, sau đó nhanh chóng chiếm lĩnh nơi định cư, nói không chừng còn có thể xây dựng nơi định cư này trở thành một cái căn cứ cho người Lam tinh chúng ta, đến lúc đó còn không phải muốn gió có gió, muốn mưa có mưa sao!
Hơn nữa một khi chúng ta xây dựng nơi định cư này thành công, bên phía Trình đội trưởng chắc chắn sẽ khen ngợi chúng ta rất nhiều!"
"Xây dựng thành căn cứ?"
"Biện pháp tốt! Đúng là biện pháp tốt!"
"Chỉ là như vậy có nguy hiểm hay không?"
Mọi người đều thi nhau kích động.
"Nguy hiểm chắc chắn là có một chút, nhưng chỉ cần chúng ta có thể đồng tâm hiệp lực vậy chắc chắn có thể vượt qua được."
Quách Thiên Khiếu tiếp tục mở miệng, "Chúng ta bây giờ có tới bốn mươi sáu người, lại có ta đây là cao thủ Ngũ phẩm tọa trấn, ở bên trong toàn bộ nơi định cư này gần như không còn bất kỳ thế lực nào có thể chống lại chúng ta, chỉ cần nắm bắt được thời cơ, vậy chắc chắn có thể làm thành chuyện lớn!"
"Được, được a!"
"Quách đội trưởng, vậy buổi chiều chúng ta tiếp tục đi liên hệ, nói không chừng còn có những người Lam tinh may mắn còn sống sót khác!"
"Đúng rồi, càng nhiều người càng tốt, nhiều người Lam tinh như vậy cùng lúc ra tay vậy chắc chắn có thể chiếm được nơi này rất nhanh."
. . .
Vào buổi chiều.
Dương Phóng thay đổi một bộ quần áo sạch sẽ.
Món nội giáp lóng lánh ánh bạc kia cũng được hắn mặc vào trong người.
Dương Phóng lại bận rộn lần nữa, hắn chuyển từng thi thể được giấu trong địa đạo ra ngoài.
Mặc dù là mùa đông, thi thể sẽ không bốc mùi nhanh, nhưng ngủ cùng với một đám thi thể nhiều ngày như vậy thì vẫn là không thể nào thích ứng được.
Sau khi dọn dẹp một lúc, cuối cùng hắn cũng xử lý sạch sẽ tất cả các thi thể.
Dương Phóng lại đi về phía sảnh trước.
Chỉ thấy toàn bộ sảnh trước đã trở nên ngổn ngang bừa bộn, tủ thuốc và quầy thuốc đều bị lật xuống ngã ngửa trên mặt đất.
Các loại dược liệu nằm rải rác khắp nơi trên mặt đất.
Rất nhiều dược liệu đã bị ẩm ướt.
Dương Phóng không còn cách nào khác ngoài việc tìm một thứ gì đó để tạm cất tất cả các loại dược liệu này đi, đợi đến khi trời nắng hắn có thể mang chúng ra phơi.
Sau khi thu dọn xong mọi thứ, Dương Phóng bước ra khỏi cửa hàng, bước chân về phía chợ, chuẩn bị xem còn có nơi nào bán Dưỡng Khí đan nữa hay không.
Kết quả là dọc đường đi mọi thứ đều trở nên vô cùng thê lương, khắp nơi đều là cảnh nhà cửa đổ nát.
Mười phòng có tới chín phòng trống!
Ngay cả khi vẫn còn một số người sống sót, tất cả họ đều trông tuyệt vọng, nhà cửa trống rỗng và họ đang gào khóc thảm thiết.
Ở khu vực chợ thậm chí còn trông hỗn loạn tưng bừng hơn.
Cửa hàng bán các loại đồ vật trước đó không có một cái nào là nguyên vẹn.
Quầy bên trong trở thành một mớ hỗn độn, và tất cả mọi thứ đều bị cướp phá tới trống trơn.
"Chương quỹ, ngươi còn sống không? Còn có Dưỡng Khí đan không?"
Hai mắt Dương Phóng sáng lên, nhìn vào một cửa hàng đổ nát trước mặt.
Bên trong cửa hàng đổ nát.
Một người đàn ông trung niên dáng người trông như không có sinh khí, đưa lưng về phía Dương Phóng, bất động nhìn cửa hàng, thở dài không thôi.
Sau khi nghe được giọng nói của Dương Phóng, chưởng quỹ quay đầu nhìn lại, lắc đầu một cách tuyệt vọng, "Không còn, cái gì cũng bị mất, từ đan dược, bí tịch cho đến lương thực tất cả đều đã bị cướp sạch, mùa đông này chắc chắn xong rồi!"
Dương Phóng lại đi về phía cửa hàng khác.
Sau đó, hắn lại ghé thăm các cửa hàng vũ khí, cửa hàng gạo, cửa hàng thịt... đều không ngoại lệ, tất cả đều vô cùng chán nản.
"Đan dược, bí tịch bị cướp ngược lại cũng dễ nói, thế nhưng là lương thực cũng bị cướp, vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều người phải chết đói."
Dương Phóng tự lẩm bẩm.
Không có gì bất ngờ xảy ra, nơi định cư sau này vẫn sẽ không được yên bình.
Những người còn lại hoặc là di cư, hoặc là chiến đấu với nhau.
Những lương thực đã bị Hắc Long quân cướp đi trước đó, mặc dù thủ lĩnh của Hắc Long quân đã bị hắn giết chết, nhưng bọn họ cất giữ lương thực ở chỗ nào thì hắn cũng không biết.
Cũng có thể ở trong lúc hắn hôn mê, lương thực đã được người chở đi.
Dương Phóng cũng không nghĩ nhiều nữa, lập tức trở về nơi ở của mình.
Cũng may hắn đã dự trữ trước 300 cân gạo, còn để dành một ít thức ăn, chắc là có thể sống sót qua mùa đông.
Nếu như thực sự không được, vậy hắn cũng chỉ có thể mạo hiểm di cư đến Bạch Lạc thành.
Khi đi ngang qua một con hẻm nhỏ, một người đâm đầu đi tới, thiếu chút nữa thì đụng vào trên người Dương Phóng.
Hai người ngẩng đầu nhìn nhau, tất cả đều lộ ra vẻ khẽ giật mình.
"Dương Đạo, ngươi còn sống sao?"
"Lưu trưởng lão!"
Dương Phóng lạc giọng nói.
Lưu trưởng lão của Hắc Hổ bang thế mà cũng còn chưa chết?
Lưu trưởng lão trên mặt lộ ra vẻ phức tạp, mặc một chiếc áo bông màu xanh, trên đầu đội một chiếc mũ làm bằng lông động vật không biết tên, trong miệng thở ra làn khói trắng, nói: "Thật không ngờ tới ngươi thế mà cũng còn sống? Đúng rồi, ngày đó ngươi chạy trốn như thế nào?"
"Ngày đó sau khi đột nhiên gặp phải tập kích, ta liều mạng chạy vào sâu trong rừng cây, sau đó, khi ta chạy và phát hiện không có ai đuổi theo mình, ta lặng lẽ quay trở lại nơi định cư, những ngày qua ta một mực trốn ở trong địa đạo, lúc này mới may mắn thoát khỏi thảm họa lần này!"
Dương Phóng noi, "Lưu trưởng lão, ngươi thì sao?"
"Ai, ta cũng không khác gì so với ngươi."
Lưu trưởng lão thở dài, nói: "Cũng may ta trước đó giống như ngươi đào một cái hố sâu dưới đất, nếu không vậy chắc chắn chỉ là một con đường chết, đúng rồi, chỗ ngươi còn có gì ăn không?"
"Còn có một ít, nhưng cũng không nhiều."
Dương Phóng trả lời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận