Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 235: Động thủ sớm sao?

Từ trên cao nhìn xuống, hơn phân nửa Bạch Lạc thành đã lọt vào tầm mắt của hắn.
Một mảnh đen kịt.
Mơ hồ có một số chỗ tuyết còn chưa được dọn sạch, dưới ánh trăng chiếu rọi sáng lên lấp lánh ánh sáng trắng.
Hai mắt Dương Phóng chớp động, nhẹ nhàng hít hà mùi Trùng hương còn lưu lại trong không khí, trong đầu lóe lên linh quang, đột nhiên nhìn về phía phương hướng Phủ Thành chủ.
"Đằng kia?"
Hắn lại dùng sức nhảy lên một lần nữa, cấp tốc tiến về phía phương hướng Phủ Thành chủ.
Đạp Tuyết công!
Đạp tuyết Vô Ngân!
Sớm ở mấy ngày trước gặp được Trình Thiên Dã, hắn cũng đã âm thầm để lại Trùng hương vào trên người của Trình Thiên Dã.
Chỉ là hắn tuyệt đối không nghĩ tới, khí tức của Trình Thiên Dã vào lúc này lại ở nơi cách Phủ Thành chủ không xa.
Bọn họ. . .
Đang làm gì?
"Hy vọng mọi chuyện đều chỉ là do ta suy nghĩ quá nhiều ..."
Dương Phóng thì thầm.
Nhưng không cần biết như thế nào, tối nay lấy thân phận Hành Giả Võ Tòng đưa ra ám chỉ một chút thì chắc chắn không lỗ.
Ít nhất không có bất kỳ ảnh hưởng gì đối với hắn.
Mà lấy mức độ si mê tổ chức Thiên Thần của đám người Trình Thiên Dã kia, chỉ sợ chính mình nói cái gì thì bọn họ cũng đều tin.
Sưu! Sưu! Sưu!
Gió lớt thét gào.
Dương Phóng đang đi đường một cách cẩn thận.
A!
Bỗng nhiên, một tiếng kêu chói tai vang lên từ phía trước mà không có một chút dấu hiệu báo trước nào, vang vọng trong đêm tối.
Dương Phóng ánh mắt ngưng trọng lại, ngẩng đầu nhìn tới.
Động thủ sớm sao?
"Là Tà Linh? Hay là giang hồ báo thù?"
Nhưng chẳng mấy chốc Dương Phóng đã hoàn toàn hiểu, sắc mặt hơi thay đổi.
Bởi vì Tịch Tà ngọc trên người hắn đang phát nhiệt.
Có Tà Linh ở xung quanh!
"Đáng chết!"
Tốc độ của hắn đột nhiên được đẩy cao, cấp tốc lao về phía nơi xa.
. . .
Bóng đêm sâu thẳm.
Bên trong Xuân Phong lâu.
Ba người Trình Thiên Dã, lão Ngô, Trần Thi Nghiên đang chờ đợi trong lo lắng, nhỏ giọng bày mưu tính kế, trong lòng bọn họ luôn có cảm giác vô cùng bất an và lo lắng bao trùm, đến mức ba người đứng ngồi không yên, đều đang đi tới đi lui.
Vị trí địa lý của Xuân Phong lâu ở vào nơi cực kỳ vắng vẻ.
Nơi này cách Phủ Thành chủ khoảng ba dặm về phía đông, mục đích bọn họ đặt chân ở chỗ này chính là vì có thể biết được tin tức một cách nhanh chóng.
"Không đúng!"
Bỗng nhiên, sắc mặt Trình Thiên Dã hơi thay đổi, nói: "Dường như ... có gì đó không đúng!"
"Ừm?"
Trên mặt Trần Thi Nghiên và lão Ngô lộ ra vẻ khẽ giật mình mà nhìn về phía Trình Thiên Dã.
Nhưng chẳng mấy chốc hai người đều biến sắc, Tịch Tà ngọc trên người đều đang phát nhiệt một cách nhanh chóng, phảng phất như trải qua nhiệt độ cao.
"Có Tà Linh!"
Trần Thi Nghiên kinh hô.
A!
Một loạt tiếng kêu thảm thiết đột nhiên từ dưới lầu vang lên.
Sau đó, kèm theo những tràng cười quái dị he he he he, âm khí nồng đậm, vang lên sào sạt, giống như có thứ gì đó đang nhanh chóng tiếp cận.
Răng rắc một tiếng, cửa sổ bên cạnh vỡ tan toàn bộ.
Có tới tận ba đứa bé quỷ dị màu đen đang nằm bò trước cửa sổ, trên mặt nở ra nụ cười tà mị, ánh mắt đen nhánh, nhìn về phía phương hướng thân thể của bọn họ, một cỗ khí tức oán độc âm trầm tràn đầy trên người chúng.
Thật giống như biến người trong phòng trở thành con mồi.
Ba người lộ ra vẻ mặt hoảng hốt.
Tà Linh!
Có tới tận ba con!
"Đi mau!"
Trình Thiên Dã hét lên, đưa ra quyết định dứt khoát, dùng lòng bàn tay đập tung cánh cửa và lao xuống dưới lầu.
Trong toàn bộ Xuân Phong lâu vang lên tiếng kêu thảm liên hoàn.
Từng vị khách dừng chân nghỉ ngơi ở đya liên tục gặp phải thủ đoạn hiểm độc, rất nhiều người còn đang ở trong mộng đẹp thì đã chết thảm.
Mà ba đứa bé quỷ dị kia vừa nhìn thấy ba người Trình Thiên Dã lao ra, chúng lập tức cười lớn, nhanh chóng bò vào phòng từ cửa sổ và nhanh chóng tiếp cận về phía phương hướng của ba người Trình Thiên Dã, hai tay chạm đất, bò nhanh tới khác thường, xuy xuy rung động, ba vết đen cực dài kéo dài trên mặt đất, tràn ngập mùi tanh tưởi hôi hám, tồn tại lâu không tiêu tan.
Tuy nhiên trên người ba người Trình Thiên Dã đều có Tịch Tà ngọc.
Ba đứa bé quỷ dị kia mặc dù bò rất chi là nhanh, nhưng cũng không dám tới gần một chút nào.
Trong quá trình này, Tịch Tà ngọc trên người ba người Trình Thiên Dã cũng đang nóng lên một cách nhanh chóng.
Từ khoảng hơn ba mươi độ lúc đầu, chỉ trong chốc lát đã lên đến khoảng bốn mươi năm mươi độ, trông có vẻ như nhiệt độ vẫn đang tăng lên cao.
Ba người đều hoảng sợ trong lòng.
"Thi Nghiên, lão Ngô, các ngươi đi mau, để ta ngăn cản bọn chúng lại!"
Trình Thiên Dã nổi giận hét lớn một tiếng, vung thanh đao bên hông và chuẩn bị lao về phía trước.
Chỉ là hắn vừa mới lao ra, lão Ngô đã dùng bàn tay của mình trong nháy mắt tóm lấy Trình Thiên Dã, giật Trình Thiên Dã ngược ra đằng sau, rồi tự mình cầm đại đao xông tới trước, trong miệng hét lớn: "Trình đội trưởng, ngươi nhanh chóng mang theo Thi Nghiên đi nhanh đi, ta ở lại ngăn cản bọn chúng!"
A!
Hắn quát lớn một tiếng, dựa vào trên người có Tịch Tà ngọc, vung đao vang lên tiếng gió vù vù rung động, nhanh chóng nghênh đón về phía phương hướng ba đứa bé quỷ dị kia.
Ba đứa bé quỷ dị kia bị hắn ép tới liên tục lùi lại, trong miệng phát ra tiếng cười quỷ dị, di chuyển siêu nhanh, để cho lão Ngô không cách nào tới gần.
Tốc độ của ba đứa bé quỷ dị kia quả thực nhanh đến mức khó có thể nào tin được.
"Lão Ngô!"
Trình Thiên Dã như muốn rách cả mí mắt.
"Trình đội trưởng đi mau!"
Lão Ngô tiếp tục hét lớn, vung đao lên, điên cuồng lao về phía ba đứa bé quỷ dị kia.
Tuy nhiên!
Bên trong Xuân Phong lâu này làm sao lại chỉ có mỗi ba đứa bé quỷ dị này?
Bạn cần đăng nhập để bình luận