Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 81: Giết hai còn hai

"Không được!"
Kiếm khách giật mình trong lòng, sau đó cảm thấy cái cổ đau nhói, máu toàn thân không chịu nổi nữa điên cuồng phun dọc theo cổ phun ra bên ngoài một cách điên cuồng, cùng với toàn bộ sức lực trong cơ thể.
Kiếm khách hoảng hốt trong lòng.
Ta trúng kiếm từ lúc nào?
Kiếm pháp thật nhanh!
Phù phù!
Thân thể của hắn lùi lại mà ra, lập tức ngửa mặt ngã quỵ, máu tươi tuôn như mưa.
Liên tục không ngừng chảy ra từ cổ của hắn, giống như một đài phun nước nhỏ.
Tất cả những điều này nghe có vẻ chậm chạp, nhưng trên thực tế, tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc.
Chưa đầy hai giây kể từ khi kim châm tẩm độc bay ra đến vôi bột được vẩy xuống và kiếm khách ngã ngửa.
Vô Ảnh kiếm đại thành, không cần biết là uy lực và tốc độ xuất kiếm đều đã đạt tới tình trạng không thể nào tưởng tượng nổi.
Nữ tử mặc trang phục màu đen vừa mới xua tan sự ảnh hưởng của vôi bột thì phát hiện tình cảnh như vậy, đồng tử đột nhiên co rụt lại, khó có thể tin được.
"Cao Lãm!"
Nàng ta kinh hãi quát lên.
Nhưng chẳng mấy chốc Dương Phóng thi triển âm Ảnh Thân pháp, một mảnh đen sì, mơ hồ không xác định, lập tức nhanh chóng lướt về phía nữ tử mặc trang phục màu đen.
Nữ tử trang phục màu đen vung hai tay lên, hai thanh dao găm sắc bén xuất hiện mang theo từng đợt ánh sáng bạc, vung vẩy nhanh chóng.
Keng keng keng keng!
Từng tiếng kim loại va chạm thanh thúy vang lên không ngừng.
Tia lửa bắn tung tóe.
Nàng ta thế mà không nhận bất kỳ ảnh hưởng nào tới từ âm Ảnh Thân pháp, có thể nhìn thấy tung tích của Dương Phóng rõ ràng.
Dương Phóng đột nhiên hiểu được.
Nàng ta tinh thông cảm ứng tâm linh, chắc chắn là lực lượng tinh thần vượt xa người bình thường, cho nên mới có thể cảm nhận được tung tích chân thực của mình từ trong bóng đen.
Kiếm pháp trong tay hắn đột nhiên tăng nhanh.
Vô Ảnh kiếm đại thành như là gió táp mưa rào vậy, lấy một loại đường cong quỷ dị xảo trá đáng sợ, nhanh chóng tấn công về phía nữ tử trang phục màu đen.
Nữ tử mặc trang phục màu đen kinh hãi trong lòng, thân thể liên tục lui về phía sau, giống như đang bị một trận bão vây công vậy.
Thế kiếm kinh khủng hoàn toàn khiến nàng ta không thở nổi.
Nàng ta không bao giờ nghĩ rằng có người có thể có kiếm pháp đáng sợ đến như vậy.
Cho dù lực lượng cảm ứng của nàng là kinh người, vung con dao găm một cách liều lĩnh để chống cự, thì hai tay và ngực của nàng vẫn bị trường kiếm của đối phương quẹt qua làm bị thương.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng ta chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!
Đây là ai?
Là chưởng quỹ trước đó sao?
Hay là còn có những người khác đang mai phục ở đây để đặc biệt đối phó chính mình?
Nữ tử trang phục màu đen không rảnh suy nghĩ nhiều, nàng chỉ muốn thoát khỏi kiếm pháp như mưa kinh khủng đáng sợ của đối phương.
Nhưng Dương Phóng đột nhiên vung tay trái ra, lại có hơn mười cây kim châm tẩm độc nhanh chóng bay ra, lít nha lít nhít, khiến nữ tử mặc trang phục màu đen này bị dọa đến vãi cả linh hồn.
Ở khoảng cách gần như vậy, cho dù nàng ta có vung dao găm như gió đi nữa thì vẫn muốn tránh cũng không tránh được!
"Hèn hạ!"
Phốc phốc phốc phốc!
Nhoáng một cái đã có tới bảy, tám cây kim châm tẩm độc xuyên thấu thân thể của nàng.
Kịch độc nồng đậm bộc phát khiến thân thể nàng ta lảo đảo, bước chân phù phiếm, trong lòng càng hoảng sợ hơn nữa.
"Chờ một chút!"
Phốc phốc!
Vừa dứt lời, một thanh trường kiếm sáng như tuyết trong nháy mắt bay xẹt qua, khiến thân thể nàng ta dừng lại, ánh mắt lập tức trở nên ảm đạm đi, hai thanh dao găm sắc bén trong tay cũng lập tức rơi xuống trên mặt đất.
Ở trên cổ của nàng ta trực tiếp xuất hiện một đường máu mỏng, máu tươi rỉ ra, một lát sau, đầu nàng ta hơi nghiêng một cái rồi ngã xuống trên mặt đất.
Dương Phóng dừng động tác lại, toàn thân trên dưới đều nhễ nhại mồ hôi, lồng ngực phập phồng, phải một lúc lâu sau hắn mới thở ra hết khí thải trong phổi, ánh mắt nghiêm nghị, sau đó nhanh chóng sờ tới sờ lui lục soát trên người nữ tử lạnh lùng xinh đẹp và kiếm khách.
Một lát sau, lập tức tìm được hai khối Tịch Tà ngọc ở trên người của hai người này.
Ngoài ra còn có hai túi tiền, bên trong mỗi túi đều chứa tới bảy tám lượng bạc vụn.
Công thêm một số văn tiền lẻ, các loại bình thuốc ...
Dương Phóng thu hồi những thứ này, không dừng lại trực tiếp lao về phía phương hướng bên ngoài miếu.
Đêm nay, chắc chắn sẽ là một đêm hắn rất bận rộn.
Chỉ giết chết hai người kia thôi thì cũng còn chưa thể giải quyết được gì.
Bọn họ tổng cộng có tới bốn người, còn hai người còn lại nữa nhất định phải giải quyết cho nốt, nếu không về sau sẽ gặp phải những phiền phức không nhỏ.
Ánh mắt Dương Phóng rất lạnh, trường kiếm nhỏ máu, trong lòng đã không còn bất kỳ e ngại nào.
Nhưng ngay khi hắn vừa mới ra khỏi ngôi miếu hoang thì đột nhiên bốn khối Tịch Tà ngọc ở trước ngực hắn cùng lúc bắt đầu rung động, truyền đến từng đợt cảm giác nóng bỏng nóng rực.
Hắn giật mình trong lòng, thân thể đột nhiên dừng lại.
Chỉ thấy lão giả quỷ dị trước đó lại xuất hiện lần nữa ở bên ngoài miếu.
Làn da trên mặt xuất hiện các đốm đồi mồi, quần áo trên người thì rất là rách rưới, trên mặt còn nở ra nụ cười tươi tà mị, từ đằng xa nhìn về phía hắn.
Ở trên vai của lão giả này, đứa bé quỷ dị kia trên mặt cũng đang nở ra nụ cười tươi, há ra cái miệng trống rống nhìn về phía Dương Phóng.
Dương Phóng tóc gáy dựng đứng lên, nhưng dựa vào bốn khối Tịch Tà ngọc mang theo bên người, quay người rời đi, nhanh chóng chạy về phía một cái phương hướng khác.
Hai con Tà Linh này đã để mắt tới chính mình rồi?
Đáng chết!
Làm sao bọn chúng dám?
Bạn cần đăng nhập để bình luận