Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 157: Chợ đen (Hắc thị)!

Kể từ mấy ngày trước sau khi Dương Phóng được Lưu trưởng lão âm thầm ám chỉ mấy lần, nhưng lại bị Dương Phóng từ chối, Lưu trưởng lão lập tức đi trên đường mua một đứa bé khôn lanh một chút rồi nhận làm con trai của mình.
Mấy ngày nay không có việc gì làm nên hắn dẫn con trai mình tới chơi.
Đối với hắn mà nói, cái nơi lạ lẫm này, ngoại trừ Dương Phóng và đứa bé này thì cũng không còn thân nhân nào khác.
"Lưu trưởng lão."
Dương Phóng ngừng việc tu luyện lại, cất bước đi tới.
"Hổ nhi, gọi Dương thúc thúc!"
Lưu trưởng lão nói.
"Dương thúc thúc!"
Đứa bé mở miệng nói.
Dương Phóng khẽ gật đầu, mời Lưu trưởng lão vào phòng, rót cốc trà nóng cho Lưu trưởng lão.
"Không phải ta đã nói là ngươi cứ ở nhà nghỉ ngơi cho thật tốt rồi sao?"
Dương Phóng mở miệng nói.
"Ai, ta sắp không được rồi, nghỉ ngơi cũng chẳng có ích lợi gì."
Lưu trưởng lão tiếp tục thở dài rên rỉ, nói: "Tối hôm qua ta đi tìm đại phu trong thành xem qua rồi, nói ta là bị Tà Linh nhập thể, xâm nhập vào tâm mạch, cộng thêm bôn ba trên đường, tà khí đã lan ra tới toàn thân, ta đã không chữa được nữa, vị đại phu kia nói ta nhiều nhất chỉ có thể còn sống được thêm mười ngày."
Dương Phóng hơi trầm mặc.
"Tịch Tà ngọc cũng không có tác dụng sao?"
"Cái gì cũng vô dụng."
Lưu trưởng lão tiếp tục lắc đầu, "Bây giờ thứ duy nhất ta không yên tâm chính là Lưu Hổ."
Hắn nhìn vào đứa bé bên cạnh, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu đứa trẻ, đáng thương nhìn về phía Dương Phóng, "Dương Đạo, xem ở trên việc dọc đường đi ta đã từng chiếu cố ngươi, ở sau khi ta chết, ngươi có thể giúp ta trông nom hắn một chút hay không, đây là đứa bé cuối cùng mà lão Lưu gia ta để lại, không cầu ngươi có thể giúp ra cái ân lớn gì, chỉ cầu ở vào thời khắc quan trọng, ngươi ... ngươi duỗi tay ra giúp một chút là được rồi!"
Hắn biết không thể yêu cầu Dương Phóng quá xa vời, bởi vì Dương Phóng cũng chỉ mới Nhị phẩm.
Cho nên hắn chỉ cầu ở thời điểm Lưu Hổ gặp khó khăn nhất Dương Phóng ra tay giúp một chút là được rồi.
Dương Phóng chậm rãi gật đầu, nói: "Ta sẽ cố gắng hết sức đi."
"Vậy là được, vậy là được."
Lưu trưởng lão lộ ra vẻ mừng rỡ, gật đầu liên tục, đột nhiên lấy ra một vật từ trong ngực, nói: "Đúng rồi, thứ đáng giá nhất ở trên người của ta hiện tại chính là khối Tịch Tà ngọc này, bạc ngươi không muốn nhưng khối Tịch Tà ngọc này dù sao thì ngươi cũng phải giữ lại làm kỷ niệm đi."
Hắn lại nhét khối Tịch Tà ngọc tỏa sáng bóng loáng kia vào trong tay của Dương Phóng một lần nữa.
Vốn Dương Phóng không muốn nhận, nhưng suy nghĩ một chút thì vẫn là gật đầu nhận lấy.
Nếu như hắn không thu, Lưu trưởng lão chỉ sợ cũng không an lòng.
Thấy hắn nhận lấy, sắc mặt Lưu trưởng lão mừng rỡ, nói: "Được rồi, Dương Đạo, ta quả nhiên không nhìn nhầm ngươi, khụ khụ ..."
Hắn lại ho khan kịch liệt một lần nữa.
Lưu Hổ ở bên cạnh vội vàng nhẹ nhàng đấm lưng cho hắn.
"Lưu trưởng lão, ngươi vẫn là nên trở về nghỉ ngơi thêm đi."
Dương Phóng nói.
Sau khi Lưu trưởng lão ho một trận kịch liệt thì chống lấy quải trượng, dưới sự nâng đỡ của Lưu Hổ nhoáng một cái rồi nhoáng một cái đi về phía cửa.
Dương Phóng tự mình đưa họ ra đến ngoài cửa, trong lòng thầm than.
Lưu trưởng lão từng có lúc hăng hái như vậy thế mà lại rơi vào kết cục như thế.
Nhìn vào Tịch Tà ngọc trong tay, hắn suy nghĩ của hắn dâng trào, lại trở về trong sân.
Sau đó lại là một đêm trôi qua.
Chạng vạng tối ngày hôm sau.
Dương Phóng thay một bộ trường bào màu đen rộng lớn một chút, sau đó vận chuyển Cự Thạch công, thân thể biến cao thành khoảng hai mét, choàng lên một cái áo choàng rồi vội vàng đi ra khỏi cửa.
Tối nay chính là thời gian chợ đen mở ra.
Hắn chuẩn bị tới đó sớm một chút để xem có những thứ đồ tốt nào.
Sau khi ra khỏi cửa thành, một đường chạy về hướng đông, vừa mới đi không được bao xa thì mặt trời đã hoàn toàn xuống núi.
Cách đó ba bốn dặm, đột nhiên xuất hiện một ngọn đồi hoang vắng.
Trên ngọn đồi ấy, xa xa có một sơn trang đổ nát đứng sừng sững ở đó.
Lớp tường bên ngoài sơn trang đã bong tróc, mái hiên và tường mọc đầy cỏ dại, ngay cả tấm biển cũng đã rơi xuống.
Dương Phóng đứng từ xa quan sát một chút, nhíu mày, sải bước đi tới.
"Dừng lại!"
"Làm cái gì?"
Đột nhiên, hai bóng người màu đen xuất hiện ở bụi cỏ bên cạnh, ngăn cản Dương Phóng rồi quát lớn.
Sau khi Dương Phóng phát hiện không phải cướp tiền, cơ bắp lại thả lỏng xuống, nói với giọng nói khàn khàn: "Nói nhảm! Đêm hôm khuya khoắt tới đây còn có thể đi vào kỹ viện sao?"
"Ngươi!"
Hai người áo đen biến sắc, sau đó nở ra nụ cười tươi, nói: "Được rồi, được rồi, xem ra bằng hữu là người hiểu việc, vậy mời vào bên trong đi thôi, sơn trang chỗ sâu nhất!"
Dương Phóng khẽ gật đầu, lập tức đi về phía trước.
Hai người áo đen lại ẩn nấp lần nữa.
Hai người đều có tu vi là Tứ phẩm đại thành, chuyên môn ẩn nấp ở đây phòng ngừa một số người không liên quan xâm nhập vào.
. . .
Bên trong hậu đường đổ nát.
Có gần trăm bóng người tập trung ở đây.
Khí tức mỗi người đều tối nghĩa, mặc áo bào đen, hoặc là đeo mặt nạ, hoặc là khoác áo choàng.
Xung quanh ngay cả ánh đèn cũng không có
Dương Phóng đi vào từ bên ngoài, sau khi ánh mắt nhìn lướt qua mọi người một lần, trong lòng nghi hoặc và tìm một chỗ đứng yên lặng chờ đợi.
Lại qua một lúc.
Liên tục có thêm mười mấy người nữa chạy đến.
Một bóng người trong đó đeo mặt nạ màu đỏ, quan sát mọi người một chút rồi nói với giọng nói khàn khàn: "Thời gian cũng sắp đến rồi, vẫn dựa theo quy củ cũ, muốn bán đồ trước tiên lấy đồ mình muốn bán ra, muốn mua đồ thì trước tiên quan sát, sau khi muốn thì quyết định có mua hay không."
Đám người lập tức bắt đầu, chia làm hai bên đông tây.
Một bên là tới mua đồ.
Bên còn lại là bán đồ ra.
Không có ngoại lệ, mọi thứ có thể được bán ở đây đều là những đồ bất chính.
Có đủ các loại đồ vật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận