Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 298: Truyền tống

Bên trong gian phòng
Nhậm Quân, Trình Thiên Dã và những người khác chuẩn bị rời đi ngay sau cuộc thảo luận cũng đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Bọn họ tỏ ra kinh ngạc và nhìn về phía mái nhà trên đầu.
Cả căn phòng run rẩy và rung chuyển không kiểm soát, giống như một trận động đất.
"Không tốt!"
Nhậm Quân kinh hô.
Tạp sát!
Căn phòng như bị một cơn cuồng phong cuốn đi, lập tức như thể bị nhổ lên khỏi mặt đất, bị một luồng ánh sáng xanh lục bao phủ, lập tức biến mất không thấy gì nữa.
Đông đảo người của Lam tinh, tất cả đều bị phơi bày trong bóng tối.
Trên mặt bọn họ đều lộ vẻ kinh hoàng, ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một phương hướng trong thành, không biết từ lúc nào, một ánh sáng xanh kỳ lạ xuất hiện, giống như thủy triều vô tận.
Những bóng người lần lượt hét lên kinh hãi, bị ánh sáng xanh cuốn lên rồi nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa.
"Mọi người nhanh ôm lấy người bên cạnh!"
Trình Thiên Dã mở miệng hét lớn, cưỡng ép vận chuyển nội khí, bàn chân như cắm rễ.
Nhậm Quân, Trần Thi Nghiên, lão Ngô và những người khác ở bên cạnh cũng vội vàng nhanh chóng cầm lấy tay của nhau, tất cả mọi người đang cố gắng vận chuyển nội khí để ngăn cản.
Nhưng lại hoàn toàn không có tác dụng gì.
Ánh sáng xanh lục quỷ dị bao trùm tới, nhấn chìm tất cả mọi người ngay lập tức.
Tất cả mọi người đều phát ra tiếng kêu hoảng sợ, tất cả đều được quấn lên trời, ngay sau đó là biến mất không thấy gì nữa.
Ánh sáng màu xanh lục quỷ dị vẫn còn đang lan tràn ra.
Giống như một gợn sóng, nó bao phủ tất cả khoảng cách trong phạm vi mười dặm quanh trận pháp.
Ở trong phạm vi mười dặm này.
Không cần biết là công trình kiến trúc hay là con người, hay là ngựa gà heo bò, vật phẩm khác, tất cả đều không ngoại lệ, tất cả đều bay lên rồi biến mất không thấy gì nữa.
Cho dù là Dương Phóng đang trốn ở trong lòng đất ngủ say thì cũng như vậy vẫn sẽ chịu ảnh hưởng.
Một luồng sáng xanh quét qua,, hắn ngay cả người và giáp bay ra khỏi hang, lập tức biến mất không còn thấy gì nữa.
Đương nhiên!
Đối với tất cả những gì đang diễn ra, Dương Phóng là hoàn toàn không biết gì cả.
Hắn chìm vào trong giấc ngủ sâu, mơ màng trong giấc mộng ngọt ngào.
Trong tay hắn còn nắm chặt lấy hai cái bao, thậm chí còn chưa kịp cởi bộ giáp nặng nề ra.
. . .
Bên ngoài mười dặm.
Từ trưởng lão ôm thi thể Vương Văn Uyên, một đường lao ra.
Vừa lao ra một khoảng cách nhất định, hắn đột nhiên có cảm ứng, đột nhiên quay đầu nhìn lại.
"Đây là!"
Ánh mắt hắn lộ vẻ kinh hãi, "Truyền tống trận. . . Đã khởi động?"
Hắn vội vàng di chuyển thật nhanh, phóng thật nhanh lao về phía một công trình kiến trúc cao nhất.
Thân thể lóe lên liên tục!
Chẳng mấy chốc đã đáp lên mái nhà của một quán rượu cao bảy tầng.
Đưa mắt nhìn lại.
Chỉ thấy khu vực phía trước, trực tiếp giữa không trung có một lớp ánh sáng màu xanh lục kỳ dị, mang theo một luồng không khí u ám, bao phủ một phạm vi nhất định.
Khi lớp ánh sáng xanh lục này dần dần biến mất, tất cả mọi thứ trong khu vực đó cũng biến mất.
Kiến trúc biến mất.
Người biến mất.
Thi thể biến mất.
Các loại vật phẩm cũng vậy biến mất toàn bộ.
Trở nên trống rống, như thể đã bị xóa khỏi bản đồ một cách đột ngột vậy.
Từ trưởng lão hít vào một ngụm khí lạnh, thả thi thể Vương Văn Uyên xuống, đột nhiên lao nhanh về phía phương hướng khu vực truyền tống trận ở nơi xa.
Lộ trình khoảng hơn mười dặm chẳng mấy chốc đã được hắn lao qua.
Thân thể Từ trưởng lão đột nhiên dừng lại, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Tà Mẫu ... tự thiêu!"
Đằng trước đột nhiên xuất hiện lít nha lít nhít thi thể những đứa bé được xếp chồng lên nhau.
Một bức tượng đứa bé được xếp vào trên tầng cao nhất đã bị cháy sém hoàn toàn.
Không còn một chút âm lực nào nữa!
Đây là Tà Mẫu tự thiêu, dùng sinh mệnh của bản thân lấp đầy lỗ hổng trong Truyền Tống trận, cưỡng chế dịch chuyển toàn mọi thứ trong khu vực đó đi rồi?
Hắn đột nhiên phản ứng lại, sắc mặt thay đổi.
"Chắc chắn là trước khi Sư Linh Vận chết đã ra lệnh cho Tà Mẫu, để Tà Mẫu kéo theo tất cả mọi người chôn cùng."
Một khi Truyền Tống trận này được kích hoạt, chắc chắn sẽ cuốn tất cả mọi thứ kể cả con người ở trong phạm vi mười dặm truyền tống tới bên trong cứ điểm của tổ chức Tà Đạo.
Đến lúc đó, người trong tổ chức Tà Đạo sẽ có thủ đoạn báo thù.
Tuy nhiên!
Từ trưởng lão và Sư Linh Vận lại tuyệt đối không nghĩ tới, Tà Mẫu kia bị Lôi âm của Dương Phóng tạo thương tích, lại còn nuốt mấy khối Tịch Tà ngọc vào, lực lượng trên người sớm đã được giải phóng không sai biệt lắm.
Vào lúc này cho dù nó tự thiêu, lấy bí pháp lấp đầy lỗ hổng trong Truyền Tống trận, thế nhưng là phạm vi truyền tống đã mất kiểm soát.
Chỉ cần mất đi một chút xíu thì cũng chính là kiểu sai một ly đi ngàn dặm ...
Chính ngay cả Tà Mẫu cũng không biết đám người đó đã được nó đưa đến tận nơi nào.
. . .
Cảnh vật xung quanh mờ mịt.
Trần ngập mùi ẩm ướt và mốc meo
Trên mặt đất chồng chất lên một lớp lá mục nát thật dày đặc, vách núi hai bên còn có từng chiếc dây leo khô héo đang đung đưa qua trái qua phải trong gió mạnh, thi thoảng lại có dây leo rơi xuống.
Nơi này dường như là một sơn cốc rộng lớn.
Trong sơn cốc, có rất nhiều thi thể nằm ngổn ngang, đa số đều là huyết nhục mơ hồ.
Ngoài ra, còn có một số mảnh gỗ vụn, cối xay bị hư hại, nông cụ làm ruộng, mảnh ngói vỡ vụn cùng các loại đồ vật đủ thứ lộn xộn.
Bên trong một chỗ ngóc ngách.
Một bóng người có thân hình vạm vỡ, toàn thân được bao bọc trong một lớp giáp thật dày và đen nhánh, lặng lẽ nằm nhoài ở chỗ này, không động đậy, trong tay còn đang nắm chặt hai cái bao to tướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận