Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 782 - Khôi lỗi Bàng Vạn Chung



Chương 782 - Khôi lỗi Bàng Vạn Chung




Nữ tử váy đen nói với giọng điệu lạnh lùng:
"Công tử muốn có được sự tôn trọng của Bích Nguyệt vậy mời lấy ra hùng tâm tráng trí của ngươi, lần này, ngươi không chỉ phải suất lĩnh các thế lực lớn tiêu diệt tổng bộ Lục Phiến môn, đồng thời cũng phải bắt được Chu Uyên và người thiết giáp kia, chỉ có hoàn thành những việc này, ta mới thực sự công nhận ngươi là chủ nhân!"
Nói đến đây, giọng nói của nàng nhẹ nhàng từ từ, nói:
"Lần này nếu như không phải Viên Cương, Ngô Hổ bị người giết chết, nhiệm vụ này quả quyết không có khả năng rơi vào trên người công tử, cho nên, công tử vẫn là cố mà trân quý đi, lấy tư chất của ngươi, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này, trở lại Thần cung, địa vị chắc chắn sẽ cao hơn, chủ tộc Thiên gia bên đó cũng sẽ hài lòng."
Ánh mắt nam tử ba mắt rủ xuống, nhìn về phía mặt đất, trầm mặc không nói gì.
"Truyền lệnh đi, vào đêm ngày mai, chuẩn bị động thủ."
"Vâng, công tử!"
Nữ tử váy đen khom người mở miệng, khóe miệng hơi vểnh lên.
···
Màn đêm buông xuống.
Trong sân.
Dương Phóng lặng lẽ đánh giá thi thể của Bàng Vạn Chung trước mắt, trên mặt nở ra nụ cười nồng đậm.
Xong rồi!
Khôi lỗi đầu tiên của hắn cuối cùng cũng luyện chế hoàn thành trong hai ngày.
Khuyết điểm duy nhất chính là cánh tay trái của Bàng Vạn Chung gãy mất, trống rỗng trông có hơi không được cân đối cho lắm.
Tuy nhiên!
Đặc thù của Kim Cương Thiết cốt vẫn được bảo tồn.
Khi trước kiếm chém vào phát ra tiếng keng keng rung động, âm thanh rõ ràng, giống như đánh vào trên chuông lớn.
Theo trong lòng Dương Phóng hơi động, Bàng Vạn Chung lập tức hành động ở trong sân, vung đầu nắm đấm, vù vù rung động, lập tức tung ra một bộ quyền pháp.
Chỉ huy tùy ý, không có bất kỳ che giấu nào.
Giống như một bộ phận trên thân thể của mình vậy.
Để cho đối phương làm cái gì thì đối phương có thể làm cái đó.
"Thánh Linh cảnh đệ nhất thiên thê đỉnh phong, thực lực chênh lệch không quá lớn so với trước đó."
Dương Phóng tự nói.
Điểm này, hoàn toàn nằm ngoài sự dự liệu của hắn.
Vốn tưởng rằng sau khi luyện chế Bàng Vạn Chung thành khôi lỗi, thực lực của Bàng Vạn Chung tất nhiên sẽ bị tổn hại, nhưng hiện tại xem ra, dường như chính mình đã suy nghĩ nhiều rồi.
Nguyên nhân có thể là đến từ viên tinh hạch yêu thú đệ nhị thiên thê kia.
Hoặc cũng chó thể là bởi vì viên Thần chủng kia!
Trong khi Dương Phóng đang tiếp tục trải nghiệm trong sân, đột nhiên sinh ra cảm ứng, nắm lấy Bàng Vạn Chung, thuận tay nhoáng một cái thu thân thể Bàng Vạn Chung vào trong giới chỉ.
Trên nóc nhà nơi xa.
Không bao lâu sau có một bóng người nhanh chóng chạy tới, vô cùng chật vật, miệng đầy máu tươi, sau lưng còn cõng theo một người, vô cùng kinh hoảng chạy trốn về phía bên này.
Chính là hai nữ tử đến đây thuê nhà vào ban ngày.
Chỉ có điều, nữ tử trang phục trắng trong đó sớm đã bất tỉnh.
Chỉ còn lại nữ tử váy tím, lưng cõng theo đồng bạn của mình đang hoảng hốt chạy trốn tới.
Sau khi cảm nhận được Dương Phóng ở trong sân, nữ tử váy tím lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng mở miệng nói: "Bằng hữu một lát nữa tuyệt đối đừng nói gặp phải ta, ta là Tần Mộ Thanh của Trường Sinh môn, tối nay vượt qua cửa ải khó khăn này, tất có hậu báo!"
Hô hô hô!
Nàng ta nhanh chóng chạy qua nóc nhà Dương Phóng, tốc độ cực nhanh, nhanh chóng nhảy vào bên trong viện tử của mình.
Dương Phóng nao nao.
Sau đó sờ lên cằm, lộ ra vẻ rất hứng thú.
Hắn suy nghĩ một lát, cũng không tiếp tục ở lâu, lập tức quay người tiến vào phòng.
Lại qua một đoạn thời gian nữa.
Bên ngoài lại truyền đến tiếng gió rít.
Hai người đàn ông mặc áo bào đen, sắc mặt nghiêm nghị đuổi theo từ nóc nhà nơi xa một đường nhanh chóng đuổi tới, lập tức lướt qua nóc nhà của Dương Phóng.
Có điều, sau khi bọn họ lượn một vòng ở nơi xa, chẳng mấy chốc lại quay trở về, sắc mặt lạnh lùng, đứng sừng sững ở trên nóc nhà, nhanh chóng quan sát bốn phương tám hướng.
"Tung tích biến mất, chắc chắn là ở gần đây!"
Một nam tử mặc áo bào đen trong đó lạnh giọng nói.
"Các nàng muốn trốn đi sao, thực sự là không biết sống chết, ta xem các nàng có thể trốn được bao lâu."
Nam tử mặc áo bào đen bên cạnh cười lạnh nói.
Hai người giống như làm ra quyết định gì đó, đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên vỗ tay, từng làn từng làn phấn độc, khí độc vô hình từ trên người bọn họ nhanh chóng lan tràn ra ngoài, lan tỏa về phía bốn phương tám hướng.
Trông dáng vẻ giống như là muốn không tiếc giá lớn hạ độc chết tất cả mọi người xung quanh.
Bên trong gian phòng.
Dương Phóng nhướng mày.
Độc tông?
Lại là bọn họ?
Hắn nhịn không được cười lên, ban đầu không muốn xen vào việc của người khác, tuy nhiên hai người này thả độc cũng thả tới quá trắng trợn đi.
Hắn vung tay áo quét qua, Phong luật vô hình lướt qua.
Hai người đang nhanh chóng phóng độc ở nơi xa thân thể đột nhiên nhoáng một cái, cảm thấy đầu bị choáng mắt bị hoa, lỗ mũi đau nhói, thuận tay sờ một cái, chỉ thấy máu tươi đang chảy xuôi, lập tức vô cùng kinh hãi.
Trúng độc?
Chính là độc của bọn hắn, làm sao lại độc vào trong người mình rồi?
Hai người kinh hô một tiếng, vội vàng xoay người muốn chạy trốn, nhưng chẳng mấy chốc đã rơi xuống từ nóc nhà, ầm ầm hai tiếng, rơi vào trong ngõ nhỏ, bỏ mạng chết thảm.
···
Bên trong gian phòng.
Tần Mộ Thanh đã nuốt vào một viên Giải Độc đan, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, hai tay đặt trên lưng sư tỷ nhà mình, vận chuyển toàn bộ chân khí truyền về phía lưng của sư tỷ mình.
Những gì trải qua tối nay quả thực là đáng sợ.
Ban đầu chỉ muốn lặng lẽ ra ngoài tìm hiểu tình huống, không nghĩ tới lại gặp phải cao nhân Độc tông, còn chưa thực sự khai chiến, bản thân mình và sư tỷ đã bị trúng kích độc.
P/S: Ta thích nào ... chương 1



Bạn cần đăng nhập để bình luận