Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 367: Không có người sau lưng

"Thực lực Trần quản sự quả nhiên đủ mạnh, bị ta hạ 24 loại kịch độc, thế mà còn có thể chống lại cho đến bây giờ, bội phục, thật sự là bội phục!"
Trên mặt Dương Phóng lộ ra biểu tình.
"Đáng chết!"
Thân thể Trần quản sự lắc lư, thiếu chút nữa không nhịn được mà phun ra một búng máu, trong lòng đã hoàn toàn hoảng sợ, không muốn tiếp tục ở lại thêm nữa, trực tiếp xoay người rời đi, lao về phía nơi xa trong rừng.
Tuy nhiên Dương Phóng vất vả lắm mới dẫn hắn tới nơi này lại há sẽ để cho hắn rời đi?
Con ngươi phát lạnh, thân thể Dương Phóng đột nhiên lao ra, lôi quang lập lóe bên ngoài thân thể quả là nhanh đến cực hạn.
Sưu!
Ầm ầm!
Gần như trong nháy mắt lao tới, một chưởng hung hăng đập về phía sau lưng của Trần quản sự.
Trọng chưởng!
Một chưởng này đánh ra, cánh tay Dương Phóng gần như trong nháy mắt lại lớn thêm một chút, từ lòng bàn tay thẳng đến khuỷu tay, tất cả các cơ bắp đều nổi lên, gân xanh nổi lên, ẩn chứa lôi quang, uy lực lớn đến không thể tưởng tượng nổi.
Trần quản sự cảm nhận được nguy cơ đáng sợ, trong lòng kinh sợ, vội vàng liều lĩnh nhanh chóng quay lại ngăn cản.
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn, dao động khủng bố lại lấy hai người ra làm trung tâm quét sạch về phía bốn phương tám hướng, từng gốc cây lớn bị chấn động đến nhanh chóng nổ tung.
Phốc phốc!
Trần quản sự phun ra một ngụm máu tươi, thân thể hung hăng bay ngược ra đằng sau giống như quả đạn pháo vậy, bị một chưởng của Dương Phóng đáy bay mấy chục mét, hai cánh tay tất cả đều đã bị đánh cho nứt xương ra, hung hăng rơi vào nơi xa.
Quần áo bên ngoài thân đang bị thiêu đốt cháy bỏng dưới lôi quang đáng sợ, lộ ra da thịt cháy xém ở bên trong.
"Khụ khụ khụ. . ."
Trần quản sự ho ra đầy máu, trong lòng hoảng sợ, sau khi rơi xuống nơi xa, liên tục giãy giụa trên mặt đất, trong lòng tràn ngập một loại khí tức tử vong trước nay chưa từng có.
Dương Phóng thì bị chấn động đến nhanh chóng lùi lại.
Chẳng mấy chốc thân thể ngừng lại, nhẹ nhàng hoạt động cổ tay, sắc mặt lạnh lùng, tiếp tục cất bước, đi về phía Trần quản sự, nói: "Có thể thấy được Siêu phẩm cũng không ghê gớm lắm!"
"Ngươi ... Tiêu sư điệt, tha mạng ... tha cho ta ..."
Trần quản sự nôn ra máu và cầu xin tha mạng.
Dương Phóng rơi vào trầm mặc, từng bước từng bước tiến tới gần, nói: "Ta rất muốn tha cho ngươi, thế nhưng là ai có thể tha cho ta? Trần quản sư, ngươi không thể sống qua đêm nay, nếu như ngươi hận thì đi hận Ngô trưởng lão đi, ta chỉ muốn sống tốt, là các ngươi đã nhiều lần bức bách ta!"
"Ngươi!"
Trần quản sự lộ ra vẻ tuyệt vọng, trong miệng đột nhiên cười lên ha hả, nói: "Ngô trưởng lão? Ha ha ha ..."
Trên mặt hắn nổi lên vệt âm tàn, vèo một tiếng, thân thể lại từ dưới đất nhảy lên, mặc kệ trên người máu tươi đầm đìa cùng xương tay bị nứt, đột nhiên nhanh chóng công kích về phía thân thể của Dương Phóng.
Dương Phóng hơi nheo mắt lại, hiển lộ sự sắc bén, thân thể lập tức nghênh đón.
Phanh phanh phanh phanh!
Hai bên lại giao thủ với nhau một cách nhanh chóng.
Trong nháy mắt lại đánh ra hơn mười chiêu.
Tạp sát!
Dương Phóng đá một cước vào cằm của Trần quản sư, đá bay thân thể của hắn lần nữa, mà ngay sau đó thân thể cũng lao nhanh tới, một quyền hung hăng đánh vào trên lồng ngực của Trần quản sự.
Ầm!
Xương cốt đứt đoạn, máu tươi đầm đìa.
Thân thể Trần quản sự giống như quả bóng bị rách vậy, hung hăng bay ngược về sau, nặng nề rơi vào nơi xa, toàn bộ lồng ngực lõm xuống không còn hình dáng, hắn ho ra máu liên tục, khí tức uể oải nằm trên mặt đất, không thể di chuyển được thêm một chút nào.
Lôi quang trên người Dương Phóng lập tức bắt đầu cấp tốc thu liễm, khí tức vốn dâng trào cũng bắt đầu khôi phục nguyên trạng, rất nhanh thân thể của hắn liền trở nên giống như trước
Sắc mặt hắn hơi tái nhợt, hắn hít sâu một hơi, thật lâu sau cuối cùng mới khôi phục lại.
Dương Phóng từ trong ngực lấy ra một cái bình sứ màu trắng, đi về phía Trần quản sự, lập tức đổ lọ thuốc nước cho Trần quản sự uống vào.
"Ngô trưởng lão có biết ngươi qua đây hay không?"
Dương Phóng mặt không biểu tình.
"Không biết."
Trần quản sự vẻ mặt ngốc trệ.
"Những ngày vừa qua, Ngô trưởng lão có đi tìm ta hay không?"
"Đi tìm!"
Trần quản sự trả lời một cách trung thực.
"Trong tông môn còn có bao nhiêu người là người của Ngô trưởng lão?"
Dương Phóng tiếp tục hỏi.
"Không có."
"Không có?"
Dương Phóng híp mắt lại, nói: "Không có người sau lưng, Ngô trưởng lão lại dám làm ra những chuyện như vậy?"
"Đúng vậy, thật không có."
Trần quản sự thì thào trả lời.
"Đa tạ!"
Ầm!
Dương Phóng vỗ một chưởng xuống, hoàn toàn kết liễu Trần quản sự, sau đó hắn tìm kiếm ở trên người Trần quản sự.
Một lát sau, thu hồi được một túi tiền, sau đó lại lấy ra một cái bình ngọc màu đỏ, đổ thuốc bột bên trong ra rắc rơi đều vào trên mặt của Trần quản sự.
Xuy xuy xuy!
Từng làn khói xanh đột nhiên bốc ra.
Khuôn mặt của Trần quản sự lập tức bị ăn mòn nhanh chóng ngay cả mắt trần có thể thấy được, trong nháy mắt cả cái đều đều bị thuốc bột hòa tan, hoàn toàn biến thành chất lỏng, ngay cả vai, ngực cũng đều biến mất.
Dương Phóng thu hồi Hóa Thi phấn, vươn người đứng dậy một lần nữa, trong lòng thầm nghĩ.
Một lát sau, thân thể của hắn lao ra ngoài và lao về phía Thần Vũ tông.
Đầu tiên là trở về chỗ ở một chuyến, sau khi cất kỹ dược liệu mang theo trên người, Dương Phóng ngay trong đêm đó đi tới bái kiến sư tôn tiện nghi kia của chính mình, chỉnh sửa và xóa những gì đã xảy ra trên bến tàu trước đó, tập trung vào các điểm mấu chốt kể lại với viện chủ Hải Sa viện một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận