Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1055 - Đại sư huynh có ở nhà không?



Chương 1055 - Đại sư huynh có ở nhà không?




Từng sợi từng sợi tinh thần lực vô hình trực tiếp bao bọc về phía thân thể của tên sĩ quan kia.
Tên sĩ quan kia vốn một mặt còn nổi giận đùng đùng, nhưng qua trong giây lát, đầu óc ngơ ngơ ngác ngác, không động đậy, con mắt nhanh chóng trở nên đen nhánh.
Dương Phóng thao túng thân thể tên sĩ quan này lập tức đi thẳng về phía đường hầm dưới cánh cổng bằng đồng.
Một đường xuống dưới, kéo dài.
Mất một lúc lâu sau cuối cùng mới đi tới sâu trong lòng đất.
"Không thể tưởng tượng nổi ..."
Dương Phóng nhìn chằm chằm vào đống đổ nát khổng lồ dưới cánh cửa bằng đồng và lẩm bẩm.
Hơn nữa!
Toàn bộ cánh cổng bằng đồng vô cùng to lớn, từ mặt đất kéo dài đến lòng đất.
Chính quyền khoan đến nơi thì ngừng khoan?
Tinh thần lực của Dương Phóng không thể không quét về phía mảnh phế tích này, tiến hành quan sát.
Thật đáng tiếc, chính quyền rõ ràng đã tiến hành vơ vét sạch sẽ ở nơi này.
Hầu như không có gì hữu ích còn lại bây giờ.
···
Mười mấy phút sau.
Tinh thần lực của Dương Phóng cuối cùng cũng tràn ra khỏi đầu của vị sĩ quan kia, từng sợi từng sợi giống như là hơi nước, biến mất không thấy gì nữa.
Ý thức của vị sĩ quan kia chẳng mấy chốc đã khôi phục lại lần nữa, trên mặt lộ vẻ giật mình, giống với tên lĩnh trước đó, lộ ra vẻ mặt sững sờ.
Tình huống như thế nào?
Làm sao ta lại xuất hiện ở nơi này?
Không phải ta đi tuần tra ở bên trên sao?
Hắn rùng mình một cái, đột nhiên cảm thấy có chút quỷ dị, sau lưng cảm thấy ớn lạnh, vội vàng chạy lên phía trên.
Ngoài khu vực quân sự.
Dương Phóng trốn ở bên trong bóng tối, không khỏi mở mắt ra, lộ ra vẻ vô cùng mệt mỏi, hai tay cẩn thận xoa xoa huyệt thái dương.
Bên trong chính quyền đến cùng còn ẩn giấu đi bao nhiêu bí mật nữa?
Làm sao bọn họ lại dám khai quật cánh cửa bằng đồng?
Không sợ đào ra một số biến cố không thể tưởng tượng được sao?
"Lớn mật, thực sự lớn mật quá mức rồi, nếu như thật đào xuyên qua thế giới bên kia, chỉ sợ toàn bộ thế giới hiện thực sẽ bị ảnh hưởng đến, đến lúc đó mới thực sự là tận thế."
Dương Phóng tự nói.
Tuy nhiên cũng may, cánh cổng bằng đồng nặng nề kia cực kỳ cổ quái.
Từ khu vực mặt đất một mực kéo dọc xuống tới mấy ngàn mét, thế mà vẫn chưa thấy điểm tận cùng, mức độ kiên cố bởi bề mặt ngoài thì càng không thể tưởng tượng nổi.
Chính quyền muốn đào thông trong đoạn thời gian hoặc là làm nổ tung căn bản là chuyện không có khả năng.
Cũng không biết bọn họ trước đó có đạt được thứ đồ gì từ bên trong hay không?
Dương Phóng đột nhiên lộ ra nụ cười mỉm.
Trong hai ngày qua, ta ngày càng thành thạo hơn trong việc sử dụng Nguyên Tâm Thần chủng.
Lấy Nguyên Tâm Thần chủng khống chế những người bình thường, thực sự cảm thấy rất dễ dàng để thành thạo.
Thứ duy nhất không tốt chính là khó mà bền bỉ!
Một lần nhiều nhất chỉ khống chế được mười mấy phút.
Nhưng nếu như ở thế giới bên kia, thời gian này chắc là còn có thể kéo dài hơn nữa.
Bởi vì thế giới bên kia thế nhưng là không có nhiều áp chế như vậy, hơn nữa ở thế giới bên kia tinh thần lực khôi phục cũng nhanh hơn.
Thân thể Dương Phóng tiếp tục Liễm Tức Hóa ảnh, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Trong nháy mắt không thấy bóng dáng đâu nữa.
···
Giữa trưa ngày hôm sau.
Diệp Huyền rời khỏi khu vực quân sự và lao về phía nơi ở của Dương Phóng một lần nữa.
Những gì chứng kiến được ở khu vực quân sự vào ngày hôm qua, thật sự làm cho hắn vô cùng rung động, khiến hắn càng có thể cảm nhận được sự đáng sợ và kinh khủng của vị Tiêu tiền bối kia.
Trong lòng hắn lại thêm một lần nữa kiên trì với suy nghĩ trước đó.
Bất kể như thế nào cũng phải một mực ôm lấy cái bắp đùi lớn này.
Chỉ cần có Tiêu tiền bối cái đùi lớn này ở sau lưng mình, cho dù ngày sau thực sự trở mặt với chính quyền, hắn cũng hoàn toàn không sợ.
Tiêu tiền bối thế mà có thể bám vào trên người dễ dàng như vậy, càng có thể điều khiển dòng điện hình thành điện lưu chi thể.
Loại năng lực này nghịch thiên cỡ nào?
Xem như đạn pháo bắn tới đoán chừng cũng bắn không chết được hắn!
Không!
Không phải bắn không chết mà là căn bản bắn không tới, hắn có thể tùy tiện bám vào trên người 'Lãnh đạo' nào đó thì ai có thể phát hiện được?
Phanh phanh phanh!
"Đại sư huynh có ở nhà không?"
Diệp Huyền đứng trước của phòng của Dương Phóng bắt đầu gõ cửa.
Hiện tại phương thức duy nhất để có thể liên hệ được với Tiêu tiền bối khó lượng kia cũng chỉ có thông qua Dương Phóng.
Cọt kẹt một tiếng, cửa phòng được mở ra.
Dương Phóng cố tình lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: "Diệp Huyền."
Hắn lập tức mời Diệp Huyền đi vào phòng, thuận tay đóng cửa phòng lại, mở miệng nói: "Đúng rồi, hôm qua vừa đúng sư tôn tới tìm ta, ta đều đã nói tin tức liên quan cho sư tôn, ngươi có gặp được sư tôn hay không?"
"Được được, gặp được."
Diệp Huyền gật đầu liên tục giống như gà con mổ thóc, đột nhiên từ trong ngực lấy ra một cái thẻ ngân hàng nữa, hai tay cung kính đưa cho Dương Phóng, nói: "Đại sư huynh, đây là ta tặng cho sư tôn một chút tâm ý nho nhỏ, còn xin Đại sư huynh ngày sau có thể chuyển cho sư tôn giúp ta."
"Ồ?"
Dương Phóng chớp chớp mắt, nhận lấy thẻ ngân hàng, lập tức bắt đầu đánh giá, lộ ra vẻ giống như cười mà không phải cười, nói: "Vì sao ngươi không tự mình đi tặng?"
"Chuyện này ... ha ha, thật ra thì ta chỉ là đệ tử ký danh của sư tôn mà thôi, thường ngày khó có thể gặp được sư tôn."
Diệp Huyền xấu hổ mở miệng nói.
Hắn cũng không phải đệ tử thực sự của đối phương.
Chẳng qua chỉ là nhằm mục đích nâng cao quan hệ giữa hai bên.
"Được a, mật mã là bao nhiêu?"
Dương Phóng cười nói.
P/S: Ta thích nào ... chương 2



Bạn cần đăng nhập để bình luận