Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 917 - Đây là tồn tại gì?



Chương 917 - Đây là tồn tại gì?




Đột nhiên!
Dương Phóng nhướng mày, nói: "Bằng hữu, tới đã tới rồi, vì sao không hiện thân gặp một lần?"
Liễu Vân biến sắc, vội vàng nhìn về phía xung quanh.
"Ha ha, quan sát của tiểu huynh đệ thật đúng là nhạy bén, lão phu tự hỏi đã áp chế khí tức tới cực thấp, thế mà còn bị ngươi phát hiện, tiểu huynh đệ có thể nói cho lão phu biết, ngươi là phát hiện ra lão phu như thế nào không?"
Một giọng nói già nua đột nhiên vang lên từ trong sân.
Không thể đoán trước, lúc đông lúc tây, để cho người ta khó mà nắm bắt được là được truyền tới từ nơi nào.
"Mỗi người đều có bí mật, nghe ngóng bí mật của người khác một cách tùy tiện thì cũng không phải là thói quen tốt."
Dương Phóng trả lời.
"Được, nói hay lắm a."
Tiếng cười già nua kia tiếp tục vang lên, giống như tràn ngập cảm khái, nói: "Có điều, tiểu huynh đệ ngươi có biết là ngươi sắp gặp phải tai vạ đến nơi rồi hay không?"
Dương Phóng nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía một chỗ bóng tối trước mặt.
"Ngươi tùy tiện tiếp xúc với đào phạm của Thiên Linh tháp ta, hắc hắc, đây chính là tội chết, ở bên trong Thiên Linh thành này còn chưa có thế lực nào dám đối nghịch với Thiên Linh tháp, nếu như không muốn tự tìm phiền toái, vậy giao vật trong tay của ngươi ra cho lão phu, nói không chừng lão phu sẽ tha cho ngươi một mạng!!"
Giọng nói già nua kia đột nhiên lạnh lùng nói.
"Thiên Linh tháp."
Dương Phóng tự nói, nói: "Nếu như ta không muốn thì sao?"
"Không muốn? Vậy chính là rượu mời không uống lại chỉ thích uống rượu phạt!"
Sưu!
Đột nhiên hơn mười cây kim châm đột nhiên bay ra ngoài, nhanh đến cực điểm, trong nháy mắt đã xuyên thủng không khí, lấy một loại tốc độ khó có thể tưởng tượng lập tức nhanh chóng lao về phía đại huyệt quanh người Dương Phóng.
Phốc phốc phốc phốc!
Hơn mười cây kim châm đều không ngoại lệ, tất cả đều biến mất không thấy gì nữa.
Giống như có một vòng xoáy kỳ lạ trên bề mặt cơ thể của Dương Phóng.
Nuốt chửng hết mọi công kích vào bên trong vậy.
Lão giả trong bóng tối biến sắc, quả thực không dám tin.
"Ngươi!"
Trong lòng hắn giật mình, quay người là chạy, thân thể nhoáng một cái, ý định lập tức nhanh chóng bỏ chạy về phía nơi xa.
Chỉ có điều ở vào lúc hắn vừa mới quay trở lại thì một bàn tay lớn cũng đã mang theo lực lượng cường đại quỷ dị chộp thẳng về phía gáy của hắn, giống như bóng ma vô hình bao phủ lấy thân thể của hắn.
Giống như mặc hắn chạy tới phương hướng nào cũng không thể chạy thoát khỏi sự bao trùm của bóng ma.
Che khuất bầu trời, gây cảm giác sợ hãi trong tâm hồn, không ở bên bờ này được, không ở bên bờ kia được, không ở giữa dòng sông được, không thể trốn đi đâu được, tránh cũng không tránh được.
Hắn vô cùng sợ hãi, vội vàng liều mạng nhanh chóng quay người trở lại, dốc sức huy động toàn bộ công lực đi đón đỡ.
Đây là tồn tại gì?
Ba!
Cánh tay đứt gãy, đầu vỡ tan.
Giống như mọi sự kháng cự đều vô ích.
Thi thể không đầu bay tứ tung ra ngoài, chết không thể chết thêm.
Dương Phóng thu bàn tay về, giống như vừa đập một con muỗi xong, trong lòng bàn tay ngay cả một giọt máu tươi cũng không nhìn thấy, bình tĩnh mở miệng: "Lục soát thi thể sau đó lại đi tìm cha ngươi!"
Liễu Tiên Quyền được hắn mang tới, hiện tay xảy ra chuyện hắn không thể không quản.
Từ khi về sau hắn không cần đến đối phương nữa.
Bằng không mà nói, nhất định phải cứu đối phương ra ngoài.
Đánh giá từ tình hình hiện tại, loại hình đan dược sau này ắt hẳn không thể thiếu.
Liễu Vân vội vàng nhanh chóng chạy ra, nhanh chóng tìm tòi trên người bộ thi thể kia.
Một lát sau, Dương Phóng cong ngón búng ra, lực lượng Viêm Bạo chưởng mãnh liệt mà ra, lập tức đốt cháy thi thể trên mặt đất một cách nhanh chóng.
Hắn đầu tiên là mang theo Liễu Vân trở về chỗ ở, để Liễu Vân lại ở chỗ ở, sau đó dựa theo ký ức của Liễu Vân, chạy về phía nơi Liễu Tiên Quyền xảy ra chuyện.
Bóng đêm bắt đầu tối hơn.
Chợ đêm bên ngoài dần dần giải tán.
Một số đèn đuốc lần lượt bị dập tắt.
Khu vực trung tâm.
Một mảnh công trình kiến trúc nối liền không dứt ở chỗ này, chỉ có vài chiếc đèn lồng không mấy sáng sủa treo ở khu vực mái hiên.
Dương Phóng đột nhiên lóe lên, xuất hiện ở trên một chỗ công trình kiến trúc, chân mày hơi nhíu lại, nhìn về phía trước mặt.
Khí tức Túy Hồn hương ở chỗ này!
Thân thể của hắn đột nhiên biến hóa quỷ dị, phảng phất cấp tốc gấp lại biến thành người giấy, sau đó người giấy này lại nhanh chóng mờ đi hoàn toàn dung nhập vào trong bóng tối.
Lúc này, đừng nói là quan sát ở cự ly xa, chính là quan sát trong khoảng cách gần cũng hoàn toàn không nhìn ra Dương Phóng có bất kỳ khác thường nào.
Liễm tức hóa ảnh!
Cả người gần như dung hợp hoàn mỹ vào bóng tối.
Xoát!
Bóng đen lóe lên, lập tức biến mất, nhanh chóng lao về phía một gian phòng ở sâu bên trong.
Bên trong gian phòng.
Hổ Bí thân thể khôi ngô vạm vỡ đang ngồi bất động trên ghế, áo bào đen bao phủ, hô hấp đều đều, hai tay khoanh ở trước ngực, không động đậy, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần.
Ở đối diện hắn.
Thì là Liễu Tiên Quyền mặt mũi đầy vẻ đắng chát, lật qua lật lại, khó mà ngủ được.
Lúc này hắn đang rất lo lắng cho sự an nguy của con trai mình.
Một khi con trai mình bị bắt được, sống chết của cha con hai người bọn họ xem như đều rơi vào trong tay của người khác.
Nghĩ tới đây, Liễu Tiên Quyền lại lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Sớm biết như vậy thì thà chết còn hơn tiến vào Thiên Long vực!
"Ngươi đang động đậy cái gì vậy? Không thể nghỉ ngơi cho thật tốt sao?"
Hổ Bí nói với giọng điệu lạnh lùng, ánh mắt vẫn không có mở ra nói: "Nếu như cử động một lần nữa, ta cắt luôn của ngươi một cái chân, ngươi có tin hay không?"
P/S: Ta thích nào ... chương 7



Bạn cần đăng nhập để bình luận