Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 94: Bị tập kích

Bốn vị trưởng lão này đều không ngoại lệ, trên người đều đeo Tịch Tà ngọc.
Phàm là xảy ra bất kỳ chuyện Tà Linh nào, Tịch Tà ngọc trên người của bọn họ đều sẽ sinh ra cảm ứng trước tiên.
Thời gian cứ vậy trôi qua.
Lần đi này chính là đi tới ròng rã cả nửa đêm.
Một đám người ở sau khi thuận lợi ra khỏi phạm vi của nơi định cư cũng không có tiếp tục trói buộc nữa, tất cả đều bắt đầu tăng tốc bước chân chạy về phía nơi xa.
Cũng may quãng đường chạy tới này lại không gặp phải bất kỳ con Tà Linh nào cản đường.
Trong nháy mắt, đã là trưa ngày hôm sau.
Mọi người đều thở hổn hển, khuôn mặt nhợt nhạt và họ mệt mỏi quá sức.
Triệu Hắc Hổ ghìm chặt tuấn mã, cuối cùng cũng để cho mọi người dừng lại để nghỉ ngơi bổ sung thức ăn nước uống.
Lưu trưởng lão thở hồng hộc, mồ hôi nóng chảy ròng ròng, quan sát xung quanh, sau đó đi tới trước mặt Triệu Hắc Hổ, nói: "Bang chủ, chúng ta chuẩn bị dời đến nơi nào ngài đã quyết định xong chưa?"
"Yên tâm, ta sớm đã suy nghĩ cẩn thận, nơi đây cách nơi định cư Hồng Tháp tụ khoảng hơn sáu trăm dặm đường, tiến về nơi định cư Hồng Tháp tụ là được rồi, chỉ cần đi khoảng nửa tháng chắc là có thể tới nơi!"
Triệu Hắc Hổ nói.
"Nơi định cư Hồng Tháp tụ sao?"
Đám người Lưu trưởng lão, Tào trưởng lão đều thay đổi sắc mặt một cách rõ ràng.
Nơi đó cũng không quá yên bình.
Nghe nói nơi đó có rất nhiều bang phái, hung đồ, bọn họ chịu trăm cay ngàn đắng đi tới nơi đó, chỉ sợ cũng không được thoải mái.
Càng quan trọng hơn nữa chính là, đoạn đường này có lộ trình dài tới hơn sáu trăm dặm, núi cao đường xa, dã thú hoành hành, càng có Tà Linh hoạt độc, dọc đường đi chắc chắn sẽ có rất nhiều người phải bỏ mạng.
Nếu như gặp thời tiết mưa to, mấy trăm người bọn họ có thể còn sống sót được một nửa đã là không tệ rồi.
Một đám người im lặng không nói, tất cả đều đang nhân cơ hội bổ sung thể lực.
Dương Phóng cũng cầm lấy một mẩu bánh mì và gặm nó, sau khi ăn xong, đi tới dòng suối nhỏ ở bên cạnh và bắt đầu uống nước.
Tuy nhiên ngay ở khi hắn vừa dùng hai tay nâng nước suối lên, lúc chuẩn bị uống vào thì đột nhiên nhướng mày, dùng sức hít hà.
Không đúng!
Nguồn nước này ...
Có độc!
"A!"
Đột nhiên, một bang chúng của Hắc Hổ bang vừa mới uống nước xong thì lập tức kêu lên một tiếng thảm thiết, miệng sùi bọt mép, thân thể lập tức ngã nhào xuống đất, giãy giụa kịch liệt.
Tất cả những người khác đều giật nảy cả mình.
Sau đó, lại tiếp tục có những người khác bắt đầu la hét, miệng cũng sùi bọt mép và ngã nhào xuống đất.
"Nguồn nước có độc!"
Lưu trưởng lão đột nhiên nhảy dựng lên, hét lớn một tiếng một tiếng.
Vút vút vút vút vút!
Giữa sự hỗn loạn của đám đông, liên tiếp có tiếng xé gió đột nhiên vang lên trong không khí.
Từng mũi tên lít nha lít nhít được bắn ra từ trong khu rừng.
Rất nhiều người chưa kịp phản ứng đã lần lượt bị mũi tên bắn chết, phát ra tiếng kêu thảm thiết, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi, thi thể bay tứ tung.
Chỉ vừa mới đối mặt đã có tới bảy tám người bị bắn chết ngay tại chỗ.
"Có mai phục!"
Triệu Hắc Hổ đột nhiên quát lớn, tiếng quát to lớn.
Dương Phóng thầm mắng một tiếng, sớm đã nhanh chóng tránh né, tránh ra đằng sau một gốc cây đại thụ.
Có giặc núi?
Hay là đám người tới từ bên ngoài kia?
"Giá!", "Giá!" . . .
Từng tiếng hét lớn vang lên, đột nhiên một lượng lớn kỵ sĩ áo đen lao ra từ trong khu rừng, trong tay đều cầm theo nỏ, vừa lao về phía trước vừa bắn nỏ, những mũi tên lít nha lít nhít không ngừng bắn về phía đám đông Hắc Hổ bang
"Nhanh tránh a!"
Phốc phốc phốc phốc!
Từng đợt tiếng kêu la hét thảm thiết vang lên, mọi người liên tục bị mũi tên bắn xuyên qua cơ thể.
Nỏ trong tay bọn họ rõ ràng có uy lực không bình thường, uy lực to lớn, sau khi xuyên thủng một người thế mà còn dư lực không giảm, ngay sau đó bắn về phía người thứ hai.
Bên Hắc Hổ bang đã hoàn toàn trở nên hỗn loạn.
Tất cả mọi người đều đang nhanh chóng trốn tránh tìm chỗ để ẩn nấp.
"Súc sinh!"
Hai mắt Triệu Hắc Hổ đỏ lên, như muốn rách cả mí mắt, nhanh chóng trốn tránh, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy tiểu nhi tử chỉ mới tám tuổi bị người dùng mũi tên bắn xuyên thủng, thi thể bay tứ tung ra ngoài hung hăng rơi vào bên trong một vũng máu.
Những nhi tử, nữ nhi khác cũng đều phát ra tiếng kêu thảm, bị loạn tiễn bắn bị thương, bắn chết.
"Nghiệt súc!"
Triệu Hắc Hổ gào thét điên cuồng một tiếng, cũng không chịu nổi nữa, lập tức cầm trường kiếm trong tay, nhảy ra từ đằng sau một gốc cây đại thụ, lao về phía nhóm người áo đen đang cưỡi ngựa lao tới.
"Giết!"
Phốc phốc phốc!
Hắn vung trường kiếm lên, liên tục giết chết ba người áo đen.
"Thật can đảm!"
Trong đám người áo đen truyền đến một tiếng hô to, một người lùn cầm song đao từ trên lưng ngựa tung người nhảy lên, lập tức nhanh chóng nhảy ra, thân thể như gió, cầm hai cái đoản đao, nhanh chóng tấn công về phía Triệu Hắc Hổ.
Keng keng keng keng!
Âm thanh chói tai, tia lửa bắn ra tung tóe.
Hai bên trong nháy mắt nổ ra một cuộc đại chiến.
Từng mảnh từng mảnh đao khí, kiếm khí tung hoành khắp nơi, cuốn theo những chiếc lá rụng khắp mặt đất và bay tứ tung.
"Giết sạch bọn họ, một tên cũng không được để lại!"
Một người áo đen cao to cầm đầu, ngồi ngay ngắn ở trên ngựa, hai mắt lạnh lùng, vung tay lên, không có một chút tình cảm nào.
Những người áo đen còn lại thu hồi nỏ, tất cả đều rút đao kiếm ra, điên cuồng lao về phía đám bang chúng còn lại của Hắc Hổ bang.
Hắn thậm chí còn không thèm liếc nhìn Triệu Hắc Hổ, người đang chiến đấu cách hắn không xa.
Như thể Triệu Hắc Hổ dường như căn bản không đủ để lọt vào mắt hắn vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận