Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 96: Có thể giải được hay không?

Tài sản trên người của bốn người này quả nhiên không ít.
Ngoài bốn khối Tịch Tà ngọc ra thì còn có lượng lớn bạc vụn.
Cộng lại ít nhất cũng phải có tới tám chín mươi lượng.
Dương Phóng thu hồi đồ vật, đang muốn quay người rời đi, nhưng đột nhiên phản ứng lại, nhanh chóng vung trường kiếm để lại một hàng chữ viết trên tảng đá bên cạnh.
'Thông Thiên giáo chủ'!
Sau khi làm xong tất cả những điều này, Dương Phóng quay người lại và rời đi.
Cứ để cho bọn họ đoán đi thôi.
Dù sao Thông Thiên giáo chủ là một cái tục danh hư vô!
Có thể trùng hợp đi ngang qua khu rừng, giết chết bốn người này, tóm lại mọi chuyện đều không có liên quan gì với hắn.
Tốc độ của Dương Phóng cực nhanh, vô cùng cẩn thận, sau khi xuyên qua những khu rừng rậm rạp, lại lượn quanh một mảnh khu vực rất lớn, sau đó mới tìm được đường quay trở lại nơi định cư Hắc Thiết tụ.
Bây giờ Hắc Hổ bang đã bị giải tán, hắn đương nhiên không thể ở lại trong rừng rậm nữa.
Càng không có khả năng một thân một mình tiến về nơi định cư Hồng Tháp tụ.
Cho nên cho dù biết nơi định cư Hắc Thiết tụ nguy hiểm nhưng hắn cũng chỉ có thể trở về đây một lần nữa.
May mắn thay, đoạn đường này đã được bình an vô sự, không thu hút sự chú ý của bất cứ ai.
Dương Phóng một đường chạy như điên, cuối cùng lại trở về cửa hàng thuốc một lần nữa, vừa mới trở về hắn lập tức mở cái nắp hố lên, nhảy xuống đó một lần nữa.
"Vẫn là ở dưới đất mới là nơi an toàn."
Dương Phóng đi tới đi lui, khó mà bình tĩnh được.
Lúc này mới đi ra ngoài một chuyến, Hắc Hổ bang đã không còn rồi.
Cũng không biết những trưởng lão kia có trốn được hay không?
Bỗng nhiên, hắn đang ở trong sự do dự thì nảy ra một cái ý tưởng.
Tự hỏi liệu những thứ trong tổng bộ Hắc Hổ bang có được chuyển hết chưa?
Giống như các loại hình bí tịch võ học, cũng chưa chắc đã chuyển hết đi phải không a?
Dù sao Triệu Hắc Hổ trước đó là chạy thoát thân, hẳn là sẽ chỉ mang theo một số bí tịch võ học cấp cao, những bí tịch võ học khác hơn phân nửa còn ở tại tổng bộ.
Nghĩ đến đây, Dương Phóng lập tức thay đổi một bộ quần áo, đeo mặt nạ không có khuôn mặt lên trên mặt, sau đó dọc theo dây thừng leo ra khỏi lòng đất một lần nữa rồi lao về phía tổng bộ của Hắc Hổ bang.
. . .
Trong khu rừng rậm rạp.
Một đám người áo đen thần sắc mỗi người đều hưng phấn, trên người dính bê bết vết máu, đằng đằng sát khí lao ra khỏi khu rừng.
Trên thân mỗi người đều có được thu hoạch lớn.
"Giải quyết toàn bộ rồi chứ?"
Người cầm đầu lạnh lùng mở miệng.
"Thưa tướng quân, ngoại trừ có mấy người chạy mất, những người khác đã giải quyết sạch."
Một người áo đen chắp tay nói.
"Ừm, kiểm kê nhân số!"
Người cầm đầu tiếp tục nói.
Đông đảo người áo đen lập tức bắt đầu đếm số lần lượt.
Chẳng mấy chốc thì có người nhăn mày lại, ánh mắt liếc nhìn.
"Thưa tướng quân, bốn huynh đệ Bảo thị không có ở đây!
Một người áo đen trong đó mở miệng hô.
"Tìm!"
Người cầm đầu quát lạnh nói.
Một đám người áo đen lập tức nhanh chóng quay trở lại, bắt đầu tìm kiếm ở trong khu rừng.
Ước chừng trôi qua khoảng hơn một giờ, cuối cùng mới có người hét lớn lên.
"Phát hiện bốn huynh đệ Bảo thị!"
"Bốn huynh đệ Bảo thị đã bị người hại chết!"
. . .
Những người áo đen khác lộ ra vẻ mặt giật mình, tất cả đều nhanh chóng chạy tới đó.
Hai mắt người cầm đầu càng lạnh xuống, thúc ngựa chạy tới, chạy vào phía bên trong, tuấn mã dưới cặp mông của hắn có thân dài một trượng, cao tới tám thước, móng ngựa to như bát loa, giẫm ở trên đường núi gập ghềnh giống như giẫm ở trên đất bằng vậy, chẳng mấy chốc đã chạy tới gần.
Ánh mắt của hắn đảo quan trên thi thể của bốn người, chỉ thấy khuôn mặt của bốn người biến thành màu đen, miệng sùi bọt mép, chỗ cổ cả bốn đều có một vết thương cực kỳ nhỏ bé, hiển nhiên là trúng độc trước tiên, sau đó bị người lấy trường kiếm giết chết.
Ngoài ra còn có những mảnh kim châm nằm rải rác trên mặt đất.
"Thông Thiên giáo chủ!"
Hai mắt người cầm đầu đột nhiên rơi vào trên tảng đá một bên, sắc mặt âm trầm.
Nét chữ nhỏ nhắn giống như là một cây gai nhọn hung hăng đâm vào trong nội tâm của hắn, đang thỏa thích chế giễu bọn họ.
"Là cao thủ."
Bên cạnh hắn, người đàn ông đeo khăn che mặt màu trắng, trên người mặc áo bào xanh cũng đi tới, trong miệng nói: "Không cần biết là Kiếm pháp hay là Độc thuật, đều có thể xưng là nhất tuyệt, nhất là kiếm pháp này, không sâu không nông, nắm đúng chỗ, sợ là tương đương với ta!"
"Tướng quân, độc mà người này hạ ta chưa từng thấy bao giờ, có chút kỳ dị!"
Một lão giả xấu xí bên cạnh sau khi cẩn thận kiểm tra bốn cái thi thể thì cau mày nói.
"Có thể giải được hay không?"
Người cầm đầu nói với giọng điệu lạnh lùng.
"Cần thời gian!"
Lão nhân kia mở miệng.
"Ừm."
Người cầm đầu lạnh lùng gật đầu, giương mắt nhìn về phía vị trí nơi định cư, hờ hững nói, "Thông Thiên giáo chủ ... chẳng cần biết hắn là ai, giết người của Hắc Long quân ta thì chính là muốn chết, đi, tiến vào nơi định cư!"
. . .
Tổng bộ Hắc Hổ bang.
Trên người Dương Phóng mặc toàn đồ đen, mặt đeo mặt nạ không có khuôn mặt, trèo qua tường vào nhà và lao về phía nơi có thể cất giữ bí tịch.
Chỉ có điều khi hứn đi qua sảnh trước thì đột nhiên phát hiện, toàn bộ tổng bộ thế mà sớm đã có người vào xem.
Bên trong gian phòng của bang chủ Triệu Hắc Hổ có khoảng chừng ba bốn người, trong tay cầm đao kiếm, đầu đội mặt nạ, đang tìm kiếm một cách nhanh chóng.
Ngoài đo ra, bên trong những phòng khác cũng đều truyền tới động tĩnh lục lọi đồ đạc.
Trên mặt Dương Phóng lộ ra vẻ khẽ giật mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận