Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 316: Lại gặp tổ bốn người

Khác với hai ngày trước đó.
Bên cạnh nữ tử này đột nhiên còn có thêm ba bóng người khác nữa.
Một người đàn ông trong đó có vẻ mặt rất lạnh, trên người mặc một chiếc áo choàng màu xanh nhạt, lông mày và đôi mắt đầy vẻ âm trầm.
"Là ngươi, người giáp sắt chạy trốn vào ba ngày trước."
Người đàn ông vẻ mặt tàn nhẫn, nói: "Đồ chết tiệt, lại bị ngươi nhanh chân đến trước!"
Sưu!
Hắn không nghĩ ngợi chút nào, bàn chân giẫm mạnh một cái, nhanh chóng lao về phía phương hướng của Dương Phóng.
Trong lòng Dương Phóng trầm xuống, cũng không đợi bao lâu, gần như ở ngay vào lúc phát hiện đối phương, hắn đã thi triển Bằng Hư Lâm Không bộ, cấp tốc lao về phía nơi xa, phát động lực lượng gió, tốc độ lại như bão táp.
Người đàn ông kia vừa đuổi theo thì phát hiện Dương Phóng đã bỏ chạy về phía nơi xa, trong lòng giận dữ, hắn ta tức giận tiếp tục điên cuồng đuổi theo một đường, "Ngươi cần phải tự hiểu lấy mình, thực lực nhỏ yếu thì cũng đừng có mà bơi lội ở trong cái vũng nước đục này, bằng không là sẽ rất dễ mất mạng!"
Hưu!
Chân khí của hắn thẩm thấu vào trường kiếm trong tay, lập tức hung ác phi mạnh trường kiếm trong tay ra ngoài, nhanh chóng phi về phía phương hướng Dương Phóng đang chạy trốn.
Trường kiếm vạch phá không khí, phát ra tiếng rít vun vút, tốc độ cực kỳ nhanh chóng.
Gần như có ảnh lửa hiển hiện.
Dương Phóng hừ lạnh, quay đầu nện một quyền vào trên trường kiếm.
Keng!
Tia lửa bắn tung tóe.
Lực lượng khổng lồ phát ra từ nắm đấm của của hắn và thanh trường kiếm, chấn động đến không khí rung chuyển, gió mạnh thổi tán loạn ra ngoài, toàn bộ trường kiếm lập tức bay ngược ra ngoài, bàn chân Dương Phóng giẫm lên mặt đất, mượn lực va chạm vừa rồi tiếp tục như vũ bão, cấp tốc biến mất trong khu rừng sâu thẳm.
Sắc mặt người đàn ông kia lạnh lùng, nhanh chóng đuổi theo từ đằng sau, vừa tung người lên nắm lấy trường kiếm vào trong tay, nhìn về phía trường kiếm lần nữa, chỉ thấy khu vực mũi kiếm không ngờ lại xuất hiện một vết lõm.
"Ngươi dám hủy bội kiếm của ta!"
Người đàn ông nói với giọng lạnh lùng, nhìn về phía nơi xa: "Tốt nhất đừng để cho ta gặp lại ngươi một lần nữa!"
. . .
Ở một nơi xa.
Dưới một gốc cây đại thụ.
Thân thể Dương Phóng dừng lại, cau mày lại, cảm thấy khó chịu.
Xung quanh con suối ấy có biết bao nhiêu là dược liệu mọc lên, đáng tiếc chỉ mới kịp hái được mấy chục gốc.
Nghĩ đến đây, hai mắt của hắn trở nên lạnh lùng.
Người đàn ông kia hắn cũng không sợ.
Tu vi chẳng qua chỉ là Cửu phẩm mà thôi, nếu như chiến đấu tay đôi với hắn thì một tay của mình cũng có thể bóp chết được đối phương.
Duy chỉ có nữ tử kia là làm cho hắn phải kiêng kỵ!
Tu vi Thập phẩm thì nhất định phải sử dụng Bạo Khí quyết.
Nhưng hiện tại, Dương Phóng thực sự không muốn lại sử dụng lực lượng Bạo Khí quyết nữa.
Một khi rơi vào tình trạng suy yếu ở chỗ này thì như vậy có thể gặp phải nguy cơ tới tính mạng bất cứ lúc nào.
"Thôi được rồi, ngày mai rời khỏi nơi này thôi."
Dương Phóng lẩm bẩm một mình, trong lòng bình tĩnh trở lại.
Dù sao dược liệu cũng tìm coi như là đủ rồi.
Nếu như lại tiếp tục đi sâu vào bên trong khu vực này, vậy hắn cũng không có ý định đi.
Dương Phóng mang theo cái bao trên lưng, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Không bao lâu sau, đi tới bên dưới một cây cổ thụ che trời, đột nhiên lách người tiến vào bên trong hốc cây.
Dương Phóng kiểm tra cẩn thận số hàng kiếm được trong ba ngày này.
Các loại dược liệu có tổng cộng hơn trăm gốc.
Trong đó có bảy loại dược liệu để chữa thương.
Loại dược liệu hỗ trợ tinh thần thì có tới mười hai gốc.
Các loại khác nếu phối lại với nhau cũng có thể tạo ra năm phần thuốc tắm Huyền Vũ Chân công.
Cộng thêm hai phần còn lại trước đó, hiện tại tổng cộng có bảy phần.
Hắn trốn ở bên trong hốc cây, yên lặng tu luyện.
Lại là một đêm nữa trôi qua.
Buổi tối vô cùng yên tĩnh, không có bất kỳ chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Sau khi Dương Phóng chỉ đơn giản là ăn một con thỏ nướng, ăn xong thì kéo bốn cái bao từ trong hốc cây ra, chui ra khỏi hốc cây, tung người nhảy lên, điên cuồng lao về phía phương hướng cửa ra vào.
Nơi này đã được tính là chỗ sâu.
Lối vào của Dược Vương cốc cách nơi đây ít nhất là phải hơn mười dặm.
Dương Phóng không dừng lại một chút nào, một mực chạy về phía phương hướng phía đông.
Trong nháy mắt đã chạy qua được sáu, bảy dặm.
Đột nhiên, Phong luật của hắn phát hiện ra chuyển động dữ dội đến từ phía trước, trong lòng hắn ngưng trọng lại và dừng lại ngay lập tức.
Có người đang chiến đấu với nhau?
Trong lòng hắn do dự, sau một hồi đấu tranh ngắn ngủi, lập tức trèo lên một ngọn cây cao chót vót cách đó không xa, nhìn về phương hướng nơi xa.
Xuy xuy xuy. . .
Từng đợt không khí lạnh dày đặc đột nhiên bộc phát ở trước mặt hắn, hỗn loạn giống như một màn sương trắng mênh mông, kéo dài mãi không thôi dũng mãnh lao tới từ bốn phía, cho dù Dương Phóng đứng ở nơi cách rất xa cũng có thể cảm nhận được từng đợt lạnh giá.
"Là yêu thú!"
Có người đang chiến đấu với yêu thú.
Ầm ầm!
Tiếng động dữ dội truyền ra, rừng rậm phía trước đang rung chuyển dữ dội, hàn khí đáng sợ bộc phát ra càng dữ dội ác liệt hơn, rất nhiều lá cây bị hun cho rụng thành từng mảng từng mảng rụng xuống nhanh chóng, bay múa đầy trời.
Chẳng mấy chốc, Dương Phóng cuối cùng cũng nhìn thấy được dáng vẻ của con yêu thú kia.
Đó là một con nhện màu trắng vô cùng to lớn, toàn thân mọc ra những cây xúc tu thô to dày đặc, mỗi cái xúc tu đều to bằng cái eo của người thành niên, cao tới bốn năm mét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận