Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1200 - Biết đến càng nhiều thì càng biết cành tránh



Chương 1200 - Biết đến càng nhiều thì càng biết cành tránh




Ba con mắt một mực khép lại, không động đậy, từng đợt khí tức vẩn đục, tà ác, sa đọa, ảm đạm liên tục khuếch tán ra từ trên người của hắn.
Thật giống như hắn là căn nguyên của tà ác, nguồn suối của sự sa đọa trong thiên địa vậy.
"Lão tổ, Lam Vô Bạch kia lại xuất hiện lần nữa, còn giết hết bốn vị Thái Thượng trưởng lão, cao thủ mảng Chấn, mảng Tốn mà đệ tử lôi kéo tất cả cũng đều bị hắn giết chết, gia hỏa này giống như thật có thể tự do qua lại giữa sương mù hắc ám và Thần Khư thế giới!"
Ứng Thiên Hùng vừa vào đã cung kính mở miệng.
Dương Phóng tạo ra bóng ma tâm lý quá lớn cho hắn.
Không trấn áp được Dương Phóng, hắn chỉ sợ cả đời này cũng không dám ra ngoài hiện diện trước mặt người đời.
Bởi vì ai cũng không biết, Dương Phóng sẽ xuất hiện vào lúc nào.
Trên bề mặt của bức tượng, khói đen bốc lên, tỏa ra từng đợt khí tức u sâm.
Ba con mắt đang khép chặt lại đột nhiên chậm rãi mở ra, giống như là vòng xoáy không đáy vậy, hút sâu người ta, muốn thôn phệ linh hồn của con người.
"Có thể tự do qua lại giữa sương mù hắc ám và Thần Khư thế giới ... thú vị, đây là chuyện mà ngay cả đông đảo Vương giả cũng không làm được."
Bức tượng màu đen kia âm thở dài một hơi, mở miệng nói: "Trên người hắn chắc chắn có bí mật không thể cho ai biết."
"Ngay cả Vương giả cũng không thể làm được?"
Ứng Thiên Hùng giật mình.
Vương giả là một loại xưng hào, mà còn là một hình thức thể hiện thực lực.
Ở trong thế giới sương mù hắc ám, thuộc về một trong những chúa tể tuyệt đối!
Chưởng khống vô số dặm, hoành hành trong thiên hạ.
Sinh vạt bên trong sương mù hắc ám đều phải cúi đầu.
Nhân vật như vậy cũng không thể qua lại tự do, Lam Vô Bạch làm sao lại làm được?
"Khẩn cầu lão tổ mời người tới trấn áp hắn!"
Ứng Thiên Hùng cúi đầu nói.
"Muốn trấn áp được hắn cũng không dễ dàng."
Bức tượng màu đen tiếp tục trả lời, nói: "Sau trận chiến thời viễn cổ, đại năng và thần linh tử thương vô số, bây giờ còn có thể ở lại trên mảnh Thần Khư thế giới này gần như tất cả đều đang kéo dài hơi tàn, không có bất kỳ người nào chọn đi ra vào thời điểm này, chỉ có thể nghĩ biện pháp liên hệ với những gia hỏa trốn ở bên trong sương mù hắc ám."
Trong lòng hắn suy tư, mở miệng nói ra: "Địa Phủ không phải đến từ sương mù hắc ám sao? Ngươi đi liên hệ người của Địa Phủ, xem bọn họ có biện pháp nào hay không?"
"Địa Phủ? Vâng, lão tổ!"
Ứng Thiên Hùng khom người nói.
"Còn nữa, nếu như lần này còn không tiêu diệt được hắn vậy cũng không cần tiếp tục đối địch với hắn, chờ cái ngày ta thực sự trở về."
Bức tượng màu đen đột nhiên mở miệng nói: "Ta có thể dự cảm được, Thần quốc mở ra đã càng ngày càng gần, đến lúc đó đại nhân vật ngủ say chắc chắn sẽ lần lượt thức tỉnh, đến lúc đó, ta cũng có thể xuất hiện lần nữa, sẽ do ta tự mình xuất thủ giết chết hắn!"
"Thần quốc mở ra?"
Ứng Thiên Hùng ngẩng đầu lên, giật mình nói: "Chẳng lẽ Thần quốc mở ra sẽ ảnh hưởng trạng thái của những đại năng kia? Để những đại năng kia hành tẩu trong thiên địa một lần nữa?"
"Không sai, mỗi lần Thần quốc mở ra thì đều sẽ có khí tức thần thánh phát ra, sẽ ngăn cản sương mù hắc ám trong thời gian ngắn ngủi, vào lúc đó, không ít tồn tại đều sẽ nhân cơ hội này hấp thu khí tức của Thần quốc."
Bức tượng màu đen trả lời.
"Đã như vậy, vậy vì sao bọn họ không chọn trực tiếp tiến vào Thần quốc?"
Ứng Thiên Hùng hỏi thăm.
"Tiến vào Thần quốc? Ha ha ... có đôi khi tiến vào Thần quốc cũng không phải là chuyện gì tốt, đặc biệt là đối với tồn tại cổ xưa như bọn họ, biết đến càng nhiều thì càng biết cành tránh."
Bức tượng màu đen giống như cười mà không phải cười, nói: "Được rồi, ngươi lui ra đi."
"Vâng, lão tổ!"
Ứng Thiên Hùng cung kính trả lời.
Mặc dù trong lòng còn rất nhiều nghi vấn, hắn cũng đành phải dằn xuống mà đi.
···
Thiên Long Vực.
Đại Nguyệt hoàng triều.
Lam Vô Kỳ cuối cùng cũng đã quay trở về trong hoàng cung một lần nữa.
Cho đến lúc này, nội tâm sóng cả mãnh liệt mới bắt đầu dần dần bình phục lại.
"Lam trưởng lão, thực sự là quá sâu không lường được."
Trong miệng hắn thở dài.
Nếu như vào nửa tháng trước, mọi người còn hoài nghi với trạng thái của hắn.
Nhưng vào lần xuất hiện này của hắn, không thể nghi ngờ đã hoàn toàn phá vỡ ảo tưởng của mọi người.
Không còn có bất kỳ thế lực nào có can đảm chỉ trích, có can đảm trách móc.
Hắn hoàn toàn trở thành nhân vật cấm kỵ!
Đột nhiên, khóe miệng Lam Vô Kỳ dần dần lộ ra nụ cười mỉm.
Lam trưởng lão trong lần đại khai sát giới này, nếu nói được lợi ích lớn nhất, không thể nghi ngờ vẫn là Đại Nguyệt hoàng triệu bọn hắn.
Hắn mới vừa trở về đã có lượng lớn cao thủ tìm tới, biểu thị bằng lòng hiệu trung với hoàng triều, mặc phân phó.
Lần này, Hoàng triều là thực sự kiếm bộn.
Đột nhiên!
Tia chớp đỏ rực xuất hiện trong sân, gió hú ầm ầm.
Lam Vô Kỳ biến sắc, sinh ra cảm ứng, vội vàng nhanh chóng chạy ra.
Nhưng ngay sau đó hoàn cảnh trước mắt thay đổi, đen nhánh mà mông lung, công trình kiến trúc biến mất, trong thiên địa lập tức đưa tay lên không thấy được năm ngón.
Đợi đến khi bóng tối tản đi, hắn lập tức giật nảy cả mình.
Chỉ thấy chính mình cũng không biết đã xuất hiện ở bên trong rừng sâu núi thẳm từ khi nào.
Ở trước mặt của hắn, kiếm vân màu đỏ ngòm hội tụ, liên tục không ngừng bổ về phía thân thể của Dương Phóng, tất cả đều được vòng xoáy sáu màu trên đỉnh đầu hắn một mực ngăn cản.
"Lam tiền bối ..."
Lam Vô Kỳ vội vàng mở miệng nói.
P/S: Ta thích nào ... chương 1



Bạn cần đăng nhập để bình luận