Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 68: âm Ảnh Thân pháp!

Trong lòng hắn kinh hãi, tất cả lông tơ đều dựng đứng lên, nếu không phải trên người hắn vẫn còn mặc áo giáp mềm chưa có cởi ra thì hiện tại hắn đã phải chết không thể nghi ngờ.
Đây là thân pháp gì vậy?
Người áo đen lúc này cũng cảm nhận được sự khác thường ở trên người Dương Phóng, thân thể đột nhiên lắc cái, thay đổi chiêu thức lần nữa, đâm về phía mi tâm và cổ họng của Dương Phóng.
Dương Phóng vung kiếm pháp kín không kẽ hở, hoàn toàn giống như một cơn mưa kiếm, một mực bảo vệ lấy những nơi quan trọng trên cơ thể, đồng thời thân thể nhanh chóng lùi lại, bàn tay chọp một cái, cầm lấy hũ dược dịch kịch độc lên lập tức ném về phía bóng đen phía trước.
Không ngoài dự liệu, hũ dược dịch kịch độc này lập tức từ trước mặt bóng đen bay xuyên qua.
Dương Phóng lại nhân cơ hội chộp lấy kim châm tẩm độc đặt trước bàn, cũng bắn lung tung loạn xạ vào trước mặt bóng đen, lít nha lít nhít, như là vô số hạt mưa vậy.
Đinh đinh đang đang!
Đối mặt với kim châm tẩm độc xuất hiện dày đặc, đối phương hiển nhiên không thể bình tĩnh né tránh, chỉ có thể vung trường kiếm lên, quét bay tất cả những kim châm tẩm độc bắn vụt về phía hắn.
Mượn nhờ trường kiếm, những tia lửa lẻ tẻ được tạo ra giữa những chiếc kim châm tẩm độc, Dương Phóng cuối cùng cũng bắt được cơ thể của đối thủ, cơ thể nhanh chóng lao ra, thi triển Đạp Tuyết công, lập tức một kiếm nhanh chóng đâm về phía thân thể của đối phương.
Đối phương vừa mới ngăn cản được một loạt kim châm tẩm độc thì nhìn thấy Dương Phóng công kích tới, trong lòng tức giận, thân hình thoắt một cái mà qua, lập tức đón lấy Dương Phóng, thề phải phanh thây xé xác tiểu tử này, để giải tỏa mối hận trong lòng.
Lại không nghĩ rằng trường kiếm của hắn vừa mới va chạm vào trường kiếm của Dương Phóng thì Dương Phóng giơ tay trái lên, lại là một lượng lớn kim châm tẩm độc bay ra, bắn thẳng về phía hắn hóa thành bóng ma.
Người đàn ông này cả kinh, vội vàng vận dụng thân pháp đến cực hạn, nhanh chóng vặn vẹo gập người lại, nhưng vẫn bị hai, ba cây kim châm tẩm độc lập tức đâm vào người, phát ra tiếng kêu rên, thân hình trở nên chậm hơn rất nhiều.
Dương Phóng nghe thấy có tiếng kêu, trường kiếm theo người quả là nhanh đến cực hạn.
Thổi phù một tiếng, máu tươi bắn tứ tung, một cánh tay của đối phương bị hắn chặt đứt ngay lập tức.
Người áo đen hoảng hốt trong lòng, cũng không dám tiếp tục dây dưa với hắn, cho nên vội vàng xoay người lao về phía bên ngoài.
Nhưng hắn vừa mới lao ra ngoài thì đột nhiên trước mắt biến thành màu đen, thiếu chút nữa thì ngã nhào xuống đất.
"Độc?"
Chân Dương Phóng đạp vào Đạp Tuyết công, đã nhanh chóng lao ra, không cần giải thích gì, trường kiếm trực tiếp bao lấy cơ thể đối thủ.
"Ngươi!"
Phốc phốc phốc!
Hắn trong nháy mắt bị mấy kiếm chém tới khắp người, bị Dương Phóng chém vào mấy chỗ hiểm, một kiếm cuối cùng đâm vào sau tim, hai mắt trợn lớn, lộ ra vẻ vô cùng không cam lòng, ngã vào trên mặt đất, bỏ mạng chết thảm.
Dương Phóng nặng nề thở hổn hển, tim đập thình thịch.
Cao thủ Tứ phẩm!
Đêm nay vậy mà gặp phải một tên cao thủ Tứ phẩm lạ lẫm!
Thiếu chút nữa thì bị đối phương giết chết.
. . .
Kể từ mấy ngày trước sau khi cảm nhận được tình huống bên trong nơi định cư, Dương Phóng luôn cảm thấy bất an, cho nên mỗi một đêm khi hắn đi ngủ thì đều mặc áo giáp mềm trên người, vì chính là để phòng vạn nhất.
Hắn càng nghĩ càng sợ hãi, lập tức nhanh chóng sờ tới sờ lui lục soát trên người của đối phương.
Chẳng mấy chốc đã tìm được một quyển sách, một khối Tịch Tà ngọc, ngoài ra còn có bảy tám lượng bạc vụn.
Dưới ánh trăng, có thể mơ hồ nhìn thấy được chữ viết ở trên đó.
"m Ảnh Thân pháp!"
"Đây chẳng lẽ là thân pháp đối phương vừa mới thi triển ra sao?"
Dương Phóng kinh hỉ trong lòng.
Loại thân pháp vừa rồi của đối phương không thể nào đoán trước được, giống như bóng ma, để hắn hoàn toàn không thể bắt giữ được.
Nếu không phải hắn bắn ám khí lung tung loạn xa, vậy tuyệt đối không có khả năng bắn trúng đối phương.
Hắn lập tức giấu những thứ này sát bên người, sau đó cõng cỗ thi thể này trên lưng, lại lặng lẽ trèo ra khỏi bức tường trong sân.
Trong toàn bộ cửa hàng thuốc ngoại trừ có mấy tên sai vặt ra thì cũng chỉ có một mình hắn là ở lại đây, những đại phu và học đồ khác buổi tối đều không ở lại trong cửa hàng thuốc, chỉ có sáng sớm ngày hôm sau mới đi đến làm sớm.
Chỗ mấy tên sai vặt ở cách xa chỗ của hắn, cho nên động tĩnh vừa rồi, bọn họ căn bản không nghe được.
Sau khi bảo đảm an toàn tuyệt đối, Dương Phóng ném cái cỗ thi thể này vào một con hẻm cách đó hai ba dặm.
Làm xong tất cả những thứ này, hắn nhanh chóng trở về chỗ ở, thắp lên ngọn đèn dầu, bắt đầu nhanh chóng thu dọn những tàn cuộc sau trận giao thủ vừa rồi.
Thành thật mà nói, sau khi gặp phải một vụ ám sát như vậy, hắn ta bây giờ có loại cảm giác không còn dám ở trong cửa hàng nữa.
Ai có thể cam đoan rằng sẽ tiếp tục có những vụ ám sát như vậy trong tương lai hay không?
Nhưng bản thân hắn là chưởng quỹ, không ở trong cửa hàng thì làm sao hắn có thể làm chưởng quỹ được?
"Nhiều người xa lạ như vậy đột nhiên đi tới nơi định cư này, đến cùng là đang tìm kiếm thứ gì?"
Dương Phóng đi qua đi lại trong phòng.
Tuy nhiên khi cẩn thận nghĩ lại lần giao thủ vừa rồi, Dương Phóng cũng xác nhận được một chuyện.
Kịch độc mà hắn phối trí vào ban ngày có tác dụng!
Ít nhất khi đối phương chạy trốn, thân thể của hắn hiển nhiên run lên một cái, cho nên hắn mới nắm bắt lấy cơ hội.
Nhìn vào theo cách này, loại chất kịch độc này còn phải tiếp tục phối trí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận