Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1157 - Ta là ai?



Chương 1157 - Ta là ai?




Vân Phi Dương ở một bên thì thật không biết phải nói gì, lập tức quay đầu sang chỗ khác.
Cái tên Tiểu Cổ này, ngay trước mặt đệ tử của người ta vậy mà cũng dám tự xưng mình là nghĩa tử của người ta.
Da mặt quá dày.
"Nhanh nhìn kìa, vị tiền bối kia lại hành động!"
Đột nhiên, đám người run lên, tất cả đều phát ra tiếng xôn xao.
Đám người Cổ Kiếm Nhất, Vân Phi Dương, Diệp Huyền vội vàng nhanh chóng quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy thân thể cao lớn vạm vỡ của Dương Phóng lại nhấc chân lên lần nữa, đi về phía trước.
"Đi, đi theo!"
Diệp Huyền hét lên.
"Diệp Huyền, nhớ kỹ nhiệm vụ!"
Từ Khai vội vàng mở miệng nhắc nhở.
"Sư tôn ta ở chỗ này, ta muốn biết rõ sư tôn ta đi nơi nào!"
Diệp Huyền trả lời.
Đám đông người nhanh chóng đi theo.
Cứ như vậy cả một mảng lớn người lại bắt đầu hành động lần nữa, rầm rầm đi theo sau lưng.
Tình huống bây giờ giống như trước đó.
Dương Phóng một đường đi tới, bước chân không ngừng, không cần biết phía trước là núi đao biển lửa hay là các loại hung địa, một mực san bằng, hoàn toàn dựa vào bản năng của thân thể mà di chuyển về phía trước.
Không có bất kỳ vật gì có thể ngăn cản được một quyền của hắn.
Đảo mắt cái lại 'nửa tháng' trôi qua.
Trong nửa tháng này, Dương Phóng từ Hỏa Long vực đi tới Thái Thương vực, từ Thái Thương vực đi tới Đại Hoang vực.
Lại từ Đại Hoang vực đi qua hàng vạn dặm rừng nguyên sinh.
Những nơi đi qua đều không được yên ổn.
Lại xuất hiện rất nhiều cao thủ muốn thăm dò Dương Phóng.
Có đến từ Địa Phủ, có đến tử mảng Khôn, còn có chính là một số bộ lạc cổ xưa, thậm chí còn có một ít yêu thú siêu cấp.
Nhưng đều không ngoại lệ, phàm là bất cứ ai có can đảm động thủ, toàn bộ đều bị giết chết.
Một đường đi tới, có vô số cường giả siêu cấp thây nằm xuống đất.
Nhưng không cần biết là cường giả dạng gì, từ đầu đến cuối không cách nào ngăn cản được Dương Phóng một chút nào.
Mà đám người đi theo sau lưng Dương Phóng cũng đã càng ngày càng nhiều, cứ đi qua một nơi đều có thể tạo ra oanh động vô tận, sẽ có vô số người tham gia vào.
'Nửa tháng trôi qua', sau lưng Dương Phóng vậy mà số người hội tụ tới đã lên tới mấy vạn người, một mảnh đen nghịt, liếc mắt như thể không nhìn thấy điểm cuối.
Mạnh nhất đã là Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê.
Yếu nhất thì là Lục phẩm, Thất phẩm.
Hầu như tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt đầy rung động, ánh mắt rực lửa.
Từng lá cờ tung bay giữa đám đông, chẳng hạn như 'Võ Lâm Minh chủ, Thiên Hạ Đệ Nhất, Thực Chí Danh Quy, Ma Nhân Cái Thế' ... đủ các loại xưng hào.
Nghiễm nhiên đã trở thành kỳ quan của hai mảng khối!
Mấy ngàn năm không gặp được một lần!
Đến vô số năm về sau vẫn được mọi người nhắc đến!
···
Thời gian trôi qua.
Lại khoảng hơn mười ngày trôi qua.
Theo Dương Phóng một đường đi tới, lực lượng của hắn y nguyên vẫn còn đang trong trạng thái gia tăng mỗi ngày, tuy nhiên hơn mười ngày gần đây trôi qua, tình trạng của hắn lại càng khiến cho người ta có hơi nhìn không thấu.
Dương Phóng ở trong hơn mười ngày này, thường xuyên sẽ vừa đi vừa nghỉ.
Thậm chí khoảng thời gian dừng lại còn lâu hơn so với khoảng thời gian đi.
Hắn sẽ thường xuyên rơi vào trầm tư, ngẩng đầu nhìn không trung.
Mặc cho mặt trời hoặc ánh trăng chiếu xuống trên người.
Hắn giống như một vị triết nhân vậy, rơi vào trong yên lăng, có khi nhìn một cái chính là nhìn tới một ngày hoặc là một đêm.
Nhục thể của hắn bắt đầu trầm tư, bộ não tê liệt của hắn dường như hoạt động trở lại.
Ta là ai?
Ta từ đâu tới đây?
Ta muốn đi nơi nào?
Ta đang làm gì?
Từng cái vấn đề xoay quanh ở trong đầu của hắn, khiến cho hắn thường xuyên rơi vào trạng thái mê mang, rơi vào thống khổ, như thể linh hồn bị phong ấn lâu ngày được chạm đến.
Thân hình của hắn lộ ra càng cao không thể chạm hơn, khí chất trên người hắn ta ngày càng thâm thúy hơn.
Chuỗi nhân quả nặng nề quấn quanh, khiến cho thân thể của hắn mờ mịt mông lung, giống như được mây mù che kín.
Trong khoảng thời gian này, người theo đuôi sau lưng, tất cả đều phát hiện sự khác thường của Dương Phóng.
Mỗi người đều nhíu chặt mày lại, lộ ra vẻ nghi hoặc
Nhưng bọn họ lại không dám áp sát quá gần, chỉ có thể quan sát từ đằng xa.
···
Một ngày này.
Thân thể Dương Phóng xuất hiện ở nơi tiếp giáp giữa hai mảng khối.
Đây là một con sông dài khổng lồ, hùng vĩ và vô tận.
Đúng vào lúc đêm khuya.
Trăng tròn xuất hiện trên bầu trời và các ngôi sao đang tỏa sáng rực rỡ.
Từng mảng sóng ào ạt vò nát ánh trăng sáng thành muôn vàn điểm lóng lánh, làm cho người mê mệt.
Trên vách núi bên con sông dài.
Thân thể Dương Phóng lẳng lặng mà đứng, mặc cho gió đêm thổi tới, tóc dài bay múa trên mặt, thân thể cao lớn thẳng tắp có một loại sức hấp dẫn không nói nên lời.
Sau lưng hắn, là đếm không hết cao thủ mảng Càn, tụ tập ở phía xa, ánh mắt rực lửa, giơ lên đủ loại cờ lớn, như là triều thánh, cung kính mà cuồng nhiệt.
Ở đối diện hắn.
Thế nhưng là vô số cao thủ mảng Khôn, tất cả đều vô cùng lo lắng, trong lòng kinh hãi, tóc gáy dựng đứng, mồ hôi lạnh không ngừng đổ ra.
Ma Nhân cái thế này!
Cuối cùng hắn vẫn là bước vào mảng Khôn.
Trong khoảng thời gian này, tin đồn liên quan đến Dương Phóng, bọn họ ngày nào cũng nghe được từ bất cứ đâu.
Cộng thêm!
Vào thời điểm hai tháng trước đó.
Ma Nhân cái thế này thế nhưng là sức một mình giết chết bảy vị Hộ pháp và mấy chục vị trưởng lão của bọn họ.
Lúc đó hắn đã đáng sợ như vậy rồi chứ đừng nói là hiện tại?
P/S: Ta thích nào ... chương 2



Bạn cần đăng nhập để bình luận