Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 27: 10 lượng bạc đổi bình Dưỡng Khí đan

Ngoài ra còn có một vị trưởng lão, có đôi mắt sắc bén và đôi tay nhanh nhạy, ở vào lúc đi ngang qua Dương Phóng, đã tiện tay tóm lấy Dương Phóng, sau đó kéo Dương Phóng ra khỏi dòng sông lạnh giá rồi ném lên trên boong tàu.
Dương Phóng há to miệng ho khan, sắc mặt đỏ bừng, liều mạng ho ra nước sông sặc vào khí quản, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, cả người rùng mình, giống như thể rơi vào trong hầm băng vậy.
Con Tà Linh kia mặc dù không có trực tiếp bắt được thân thể của hắn, nhưng dù sao khí tức âm u lạnh lẽo ập tới vẫn như cũ khiến cho người ta vô cùng khó chịu.
Ầm ầm ầm ầm!
Ở trên toàn bộ chiếc thuyền lớn, tiếng nổ vang vọng như sấm rền.
Kèm theo đó là từng tiếng gầm thét của Ngụy Thiên Long.
Toàn bộ chiếc thuyền lớn này bị đánh cho không còn hình dáng, cột buồm nổ tung, buồm vỡ tan nát, toàn bộ boong tàu đều đang rung động ầm ầm, vỡ nát một cách nhanh chóng.
Một chiếc thuyền buồm khổng lồ như vậy gần như muốn tan rã.
A!
Theo một tiếng gào thét thê thảm dị thường phát ra.
Con Tà Linh kia bị lực chưởng của Ngụy Thiên Long và đông đảo trưởng lão hung hăng đánh trúng, thân thể run rẩy kịch liệt, bốc khói xoèn xợt, đang nhanh chóng xảy ra tình trạng hòa tan, ngay trong nháy mắt đã hóa thành một đám chất lỏng màu đen, hoàn toàn chết thảm.
Hồng hộc, hồng hộc, hồng hộc. . .
Một đám trưởng lão tất cả đều đang thở dốc một cách kịch liệt.
Sắc mặt mỗi người đều tái nhợt, tiêu hao quá độ, chỉ cảm thấy tất cả lực lượng trên dưới toàn thân giống như bị rút cạn vậy.
Chỉ có tình huống của Ngụy Thiên Long mới hơi tốt một chút, chầm chậm phun ra một ngụm khí thải, khuôn mặt tái nhợt khôi phục lại một chút ửng hồng, mặt mày uy nghiêm, mở miệng nói, "Tà Linh đã chết, từ nay về sau, không còn là mối uy hiếp cho con đường thông thương nữa!"
Các trưởng lão khác đều khẽ gật đầu một cách chật vật.
Dương Phóng vẫn còn đang ho khan một cách kịch liệt, thật vất vả mới ho cho toàn bộ nước lạnh sặc vào trong khí quả ra ngoài.
Ánh mắt uy nghiêm của Ngụy Thiên Long đột nhiên rơi vào trên người của Dương Phóng, nói với giọng nói lạnh lùng, "Ngươi phát hiện ra Tà Linh, cảnh báo kịp thời, thưởng ngươi mười lượng bạc!"
Sau đó hắn lập tức quay người rời đi, thân thể nhảy lên chạy về phía thuyền lớn trước đó.
Các trưởng lão khác cũng thi nhau theo đuôi.
Chỉ còn một tên trưởng lão ở lại, lấy mười lượng bạc ra ném cho Dương Phóng, nói: "Đi xem những cu li (thợ thuyền) khác một chút, vào sáng sớm ngày mai, các ngươi sẽ được trở về nhà, nếu như có người chết thì ngày mai đến bến tàu để nhận trợ cấp!"
"Đa tạ trưởng lão!"
Dương Phóng vội vàng chắp tay trả lời.
Mười lượng bạc, đây chắc chắn là một khoản tiền lớn, không chỉ đối với hắn mà đối với những tên đệ tử chính thức của Tam Hà bang thì đây cũng giống vậy cũng là một khoản tiền lớn.
"Trưởng lão chờ một chút, không biết trên người trưởng lão thế nhưng là có Dưỡng Khí đan hay không, tiểu nhận bằng lòng dùng mười lượng bạc tới đổi lấy một bình Dưỡng Khí đan!"
Dương Phóng đột nhiên mở miệng nói.
"Dưỡng Khí đan?"
Trưởng lão kia nhíu mày lại, nhìn thoáng qua Dương Phóng, thuận tay lấy một bình Dưỡng Khí đan từ trong ngực ra, lập tức ném cho Dương Phóng, bàn tay trảo một cái lấy đi mười lượng bạc kia, ngay sau đó thì thân thể nhảy lên một cái như một con chim lớn bay về phía con thuyền lớn bên kia.
Một bình Dưỡng Khí đan đổi tới tay, Dương Phóng lập tức yên tâm hơn nhiều.
Mười lượng bạc mặc dù nhiều nhưng là có thể còn sống để mà trở về hay không thì đó lại là hai chuyện khác nhau.
Vào lúc này dùng bạc tới đổi lấy đan dược thì như vậy những đan dược này là có thể được hắn tiêu hóa hấp thu rất nhanh, suy cho cùng ăn vào trong bụng thì mới là của chính mình.
Hơn nữa thuyền buồm của bọn họ đã bị hư hỏng nặng, ngày mai bọn họ muốn trở về chắc chắn sẽ phải đi trên đất liền.
Đi trên đất liền thì có rất nhiều nguy cơ, có kẻ cướp đường ẩn hiện ...
Dương Phóng khẽ thở ra một hơi, lập tức đi về phía gian phòng nhỏ đổ nát trên tàu.
Chỉ thấy bên trong gian phòng khắp nơi, mọi người đều nhắm hai mắt lại, tất cả đều không nhúc nhích.
Có thì thân thể khô quắt, gầy như que củi, hiển nhiên là đã chết trong giấc mộng rồi.
Nhưng cũng may phần lớn người đều chỉ là đang hôn mê mà thôi.
"Vương Hải, Vương Hải. . ."
Dương Phóng tát Vương Hải một cái.
"A!"
Vương Hải hét lên một tiếng, đột nhiên tỉnh lại từ trong giấc ngủ, kinh ngạc nhìn xung quanh, "Đây là như thế nào? Có Tà Linh, lại có Tà Linh đến đây sao?"
"Đúng vậy, tuy nhiên đã bị cao thủ của Tam Hà bang xử lý, chúng ta đã được an toàn rồi, ngày mai là có thể trở về."
Dương Phóng mở miệng nói.
"Vậy thì tốt, vậy thì thật sự là quá tốt rồi."
Vương Hải vui vẻ nói.
"Đúng rồi, ngươi đi đánh thức những người khác nữa đi."
Dương Phóng nói.
"Vậy còn ngươi? Ngươi không đi sao?"
"Trong người ta có hơi không được thoải mái, chuẩn bị nghỉ ngơi trước một chút."
Dương Phóng trả lời.
"Được rồi, vậy thì ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt đi!"
Vương Hải vội vàng gật đầu.
Sau đó Dương Phóng đứng dậy rời đi, trở lại vào trong gian phòng của mình, trong lòng hắn còn chưa thể nào bình tĩnh.
Tại sao tất cả mọi người đều bị hôn mê mà chỉ có duy nhất bản thân mình là không có bị hôn mê?
Chẳng lẽ lực lượng của con Tà Linh kia không ảnh hưởng được tới chính mình?
Hay là nói bản thân mình là người xuyên không, cho nên lực lượng tinh thần của mình càng vượt xa người bình thường ở đây?
Hắn nghĩ một lát nhưng không cách nào đạt được đáp án chuẩn xác, không nghĩ nữa, lập tức lấy bình Dưỡng Khí đan kia ra.
Chỉ thấy bình Dưỡng Khí đan này thế mà có tới tận chín viên, còn nhiều hơn một viên so với bình thường trên thị trường.
Dương Phóng mừng thầm trong lòng, lập tức đổ một viên ra khỏi bình rồi há miệng nuốt vào.
Sử dụng hết bình Dưỡng Khí đan này thì hắn chắc chắn có thể tiến vào cảnh giới Nhị phẩm.
Tới lúc đó chính là bước đầu có được sức tự vệ.
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận