Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 947 - Nguy hiểm! !



Chương 947 - Nguy hiểm! !




"Yên tâm, hắn chắc chắn còn chưa rời khỏi khu rừng này."
Bạch Vô Thường nở ra nụ cười tươi, nói: "Nếu như hắn không có một chút thủ đoạn, ta ngược lại cảm thấy rất không thú vị, hắn có thể có thủ đoạn ta không tưởng tượng được, ta mới có thể cảm thấy vui mừng, đi thôi, nói cho ba thế lực lớn biết, bảo bọn họ lục soát trong khu rừng này, ta ngược lại muốn xem xem hắn có thể chạy thoát được hay không? Nhìn xem con cá nhảy nhót trong lưới thật đúng là một chuyện cực kỳ tuyệt vời, ha ha ha ..."
Hai người di chuyển nhanh chóng, rời khỏi nơi này.
Trong khu rừng đen nhánh.
Ở trong một hang động chật hẹp.
Dương Phóng ngay cả đuốc cũng không châm, thu liễm khí tức bản thân, sử dụng năng lực Liễm Tức Hóa ảnh, gần như dung nhập hoàn hảo với bóng tối..
Đồng thời, hắn khoanh chân ngồi ở trong hang động, dốc hết sức tìm kiếm ấn ý lưu lại trên người.
Từng mảnh từng mảnh lực lượng hắc ám đang chảy trên bề mặt cơ thể hắn, hiện lên ánh sáng đen khó tả, kiểm tra thân thể hắn nhiều lần.
"Bạch Vô Thường ..."
Dương Phóng thầm nói nhỏ.
Đã bao lâu rồi mình không phải chật vật như vậy!
Một đường lao tới, những nơi đi qua đột nhiên liên tục xuất hiện kẻ địch, mặc dù hắn có Phong luật có thể cảm nhận được động tĩnh trước, nhưng khi đối mặt với cao thủ chân chính thì vẫn không có tác dụng.
Cường giả Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê có thể khóa chặt lỗ chân lông, chỉ cần thân thể không động thì cho dù Phong luật cũng không nghe được bất kỳ tiếng động nào.
Điều này cũng khiến cho Dương Phóng càng tin chắc rằng, đối phương chắc chắn có để lại ấn ký ở trên người của mình.
Trong lòng hắn lạnh giá, nắm tay nắm chặt lại.
"Không biết Hắc Ám Thần chủng có thể đánh tan loại ấn ký này của đối phương hay không?"
Dương Phóng tự nói.
Từng đợt lực lượng hắc ám quỷ dị vẫn liên tục chảy xuôi ở trên người của hắn.
···
Thời gian trôi qua.
Khu rừng ngoài kia chưa lúc nào yên tĩnh.
Bạch Vô Thường mang theo Ngạ Lang chạy qua chạy lại giữa ba thế lực lớn, với nụ cười trên khuôn mặt, tinh thần phấn chấn và cực kỳ tự tin, phân tích cho bọn họ về nơi ở hiện tại của Dương Phóng.
Đồng thời cũng đang nhắc nhở ba thế lực lớn rằng thực lực của Dương Phóng cao thâm, vượt xa dự đoán trước đó.
Đã có sáu tên cao thủ Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê đã bỏ mạng chết thảm.
Tin tức truyền vào trong tai ba thế lực lớn này đều khiến cho bọn họ thầm giật mình, sau đó lại sử dụng bí pháp lần nữa, bắt đầu liên hệ với cao thủ ở gần.
Cả một buổi tối, thời gian dài dằng dặc một cách lạ thường.
Bạch Vô Thường tràn đầy nụ cười, tay trái cầm bầu rượu, tay phải ôm lấy một nữ tử đang mỉm cười nhẹ nhàng, sống một cuộc sống vô cùng thoải mái.
"Tất cả tin tức nên truyền đi đều đã truyền ra ngoài, Ma đao - Vạn Minh của Thiên Linh tháp cũng sắp tới, có gia hỏa này ở đây, trò chơi này sẽ càng đặc sắc hơn!"
"Ma đao - Vạn Minh? Là hắn!"
Con mắt Ngạ Lang lộ vẻ giật mình, nói: "Cường giả tuyệt thế Thánh Linh cảnh đệ tam thiên thê của Thiên Linh tháp, gia hỏa này thế mà cũng ở gần đây?"
"Cũng không phải sao?"
Bạch Vô Thường khẽ cười nói: "Thực sự chờ mong a, thật không biết Tiêu Phóng kia nếu như đối mặt với Ma đao - Vạn Minh thì sẽ có vẻ mặt gì."
Hắn thuận tay trêu chọc nữ tử trước mắt.
Nữ tử bị hắn trêu chọc lập tức phát ra từng đợt tiếng cười phóng đãng, phô trương vẻ đẹp của mình.
Thời gian một đêm trôi qua nhanh chóng.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Mặt trời mọc lên.
Ánh mắt Bạch Vô Thường đột nhiên lóe lên, giống như cảm ứng được cái gì, vỗ tay cười nói: "Thú vị, ấn ký của ta thế mà lại xuất hiện lần nữa, tuy nhiên đã giảm đi rất nhiều, trên người hắn quả nhiên có bảo vật thần bí, còn chưa hoàn toàn đánh tan ấn ký của ta!"
"Hắn ở đâu?"
Ngạ Lang vội vàng hỏi thăm.
"Phía đông, đi, chúng ta đi nói tin tức này cho Ma đao và Sát kiếm!"
Bạch Vô Thường cười nói.
Hai người lại di chuyển nhanh chóng một lần nữa.
···
Trong hang động.
Dương Phóng vẫn đang ngồi xếp bằng, lực lượng hắc ám được vận chuyển từng lần từng lần một, tuy nhiên theo bàn ngày tới, loại năng lực Liễm Tức Hóa ảnh kia rõ ràng không còn hoàn hảo như vậy nữa.
Hắn có thể cảm ứng được rõ ràng một số sơ hở trên người.
Dương Phóng mở hai mắt ra, nhìn thoáng qua thế giới bên ngoài, trong lòng thầm nghĩ, vẫn là không nên ở lại lâu thêm, lập tức điên cuồng lao về phía nơi xa.
Một số sơ hở trên người này, đối với cao thủ chân chính mà nói thì vẫn là bị phát hiện ra rất dễ dàng.
Đặc biệt là bây giờ hắn còn chưa xác định được ấn ký Bạch Vô Thường để lại trên người hắn, càng không thể xác định được loại ấn ký đó thật đã được hắn hóa giải hay chưa.
Cho nên vẫn là ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.
Sưu sưu sưu!
Dương Phóng tiếp tục lao cực nhanh về khu rừng phía trước, một đường thu liễm khí tức, phong bế lỗ chân lông, giống như quỷ mị vậy.
Tuy nhiên!
Ở sau khi chạy đi được nửa canh giờ.
Vẻ mặt Dương Phóng ngưng trọng lại, đột nhiên dừng lại lần nữa.
Ở phía trước của hắn.
Lại sớm đã có một đám người đang lặng lẽ chờ đợi ở đó, trông có vẻ như có tới năm người, đến từ các thế lực khác nhau, ánh mắt lãnh đạm, tràn đầy sát khí, lạnh lùng quét về phía hắn.
Một người cầm đầu, thân thể cao gầy, trên người mặc trường bào màu đen, đâu đó khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, tay phản cầm một thanh loan đao màu đen, ánh mắt hững hờ, khí tức thâm thúy như vực sâu.
"Nguy hiểm! !"
Dương Phóng thầm giật mình, nhìn chằm chằm vào người cầm đầu trước mặt.
Một cỗ cảm giác nguy hiểm vô cùng nặng nề tỏa ra từ trên người người đàn ông kia.
P/S: Ta thích nào ... chương 7



Bạn cần đăng nhập để bình luận