Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 821 - Tấm Ma Thiên đồ này đến cùng có tác dụng gì?



Chương 821 - Tấm Ma Thiên đồ này đến cùng có tác dụng gì?




Keng!
Tiếng kiếm trong trẻo, tạo nên những gợn sóng thần bí.
Hắn cầm trường kiếm, mở miệng nói: "Nếu các ngươi không muốn chết thì ta khuyên các ngươi một câu, vẫn là xuống đây nói chuyện đi!"
Tay cầm trường kiếm đi về phía trong Kim Đỉnh đại điện.
Bên trong đại điện.
Lữ Lương Thiên hoàn toàn rung động, trên dưới toàn thân run lẩy bẩy, sớm đã chết lặng rồi.
Hơn mười người còn lại ở trên nóc nhà, từng người đều vẻ mặt trắng bệch, đều không thể tưởng tượng nổi.
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau.
"Đi, đi xuống bên dưới!"
Một đám người trong lòng nặng trĩu, vẫn là thi nhau nhảy xuống từ trên mái nhà.
Thực lực của Dương Phóng khủng bố đến như vậy, ngay cả Mộc Bạch trưởng lão cảnh giới Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê của bọn họ cũng bị lập tức bắt lấy, đánh thành trọng thương, bọn họ xem như chạy cũng không có khả năng chạy thoát được đối phương.
Thay vào đó, thà rằng xuống dưới nói chuyện còn hơn!
Tối thiểu đối phương không có lập tức ra tay giết chết.
Điều này cho thấy rằng, bọn họ còn có tác dụng đối với đối phương.
Sưu sưu sưu sưu!
Từng bóng người thi nhau rơi vào bên trong đại điện đổ nát.
Chỉ thấy Mộc Bạch trưởng lão và Đông Phương trưởng lão, tất cả đều bê bết máu, nằm tê liệt ở bên trong một cái hố sâu lớn, giống như hôn mê, không động đậy.
"Các hạ, ngươi còn có chuyện gì muốn nói với chúng ta?"
Một vị trưởng lão Thánh Linh cảnh đệ nhất thiên thê đỉnh phong còn lại, mở miệng hỏi.
Hắn bây giờ căn bản không dám đi lên kiểm tra thương thế của Mộc Bạch trưởng lão và Đông Phương trưởng lão, chỉ cầu trước tiên có thể ổn định được Dương Phóng, tránh cho hắn tiếp tục giết người.
"Hai vị, ở trước mặt ta cũng không cần phải giả chết, các ngươi chết hay không ta hiểu rõ hơn so với ai khác."
Dương Phóng căn bản không để ý tới đối phương mà đột nhiên mở miệng nói.
Trong lòng mọi người giật mình, thi nhau nhìn về phía Mộc Bạch trưởng lão và Đông Phương trưởng lão.
Chỉ thấy hai mắt Mộc Bạch trưởng lão vẫn nhắm chặt đột nhiên mở ra, thân thể bê bết máu, thân thể lảo đảo giãy giụa từ dưới đất lên, quần áo tả tơi, trông vô cùng thê thảm.
Đông Phương trưởng lão ở một bên khác cũng lảo đảo, ho nhẹ một tiếng, chậm rãi bò lên.
"Thực lực các hạ thật thâm hậu, Mộc mỗ bội phục! Bội phục!!"
Sắc mặt vị Mộc Bạch trưởng lão kia trắng bệch, khóe miệng chảy máu, chắp tay nói.
"Nói đi, Ma Thiên đồ rốt cuộc là thứ gì? Lấy mảnh vụn trên người các ngươi ra cho ta xem một chút."
Dương Phóng lại ngồi vào trên bảo tạo vàng kim một lần nữa, trông bệ vệ, mở miệng nói.
Nội tâm mọi người trong điện lại trầm xuống, hai mặt nhìn nhau lần nữa.
"Vị tiền bối này, mảnh vụn Ma Thiên đồ chúng ta không mang theo trên người."
Mộc Bạch trưởng lão nhắm mắt nói.
"Còn dám lừa ta?"
Dương Phóng nói với giọng điệu lạnh lùng.
"Không có, tại hạ sao dám?"
Mộc Bạch trưởng lão vội vàng mở miệng nói.
Tuy nhiên vừa dứt lời, Dương Phóng lướt tới chỉ trong nháy mắt, một bàn tay quất vào trên mặt của Mộc Bạch trưởng lão, ba một tiếng, quất đến thân thể hắn bay tứ tung, bàn tay hắn chộp về phía ngực của Mộc Bạch trưởng lão.
Phốc phốc!
Áo bị xé toạc.
Một tấm bản đồ cổ màu đen và kỳ lạ rơi vào trong tay Dương Phóng.
Thân thể Dương Phóng lóe lên, giống như dịch chuyển, chớp mắt cái đã ngồi xuống bảo tọa, cho đến lúc này, thân thể Mộc Bạch trưởng lão mới hung hăng rơi đập vào trên mặt đất.
Từ đầu đến cuối đều không để cho bất kỳ người nào phản ứng kịp.
Tất cả thật giống như không có động đậy.
Mọi người càng kinh hãi hơn.
Loại tốc độ này, quả thực không thể nào tưởng tượng nổi!
Khu vực bảo tọa (Ghế ngồi cao nhất).
Ánh mắt Dương Phóng liếc nhìn vào trên tấm bản đồ cổ màu đen.
Chỉ thấy tấm bản đồ này trông có diện tích không nhỏ, kích thước bằng chậu rửa mặt, thứ vẽ trên đó không phải là núi non sông nước mà là vô số ký tự màu bạc thần khí khó lường, nét chữ mạnh mẽ mềm mại và sắc nét.
"Tấm Ma Thiên đồ này đến cùng có tác dụng gì?"
Dương Phóng lại hỏi lần nữa.
Lời nói của Lữ Lương Thiên trước đó hắn căn bản không tin, giờ phút này đành phải hỏi lại lần nữa.
"Không có tác dụng gì khác, chẳng qua là liên quan đến một chỗ bảo tàng thần bí mà thôi."
Mộc Bạch trưởng lão khóe miệng chảy máu, hắn lại chậm rãi từ dưới đất đứng lên, khàn giọng nói.
"Ừm?"
Ánh mắt Dương Phóng lạnh lùng nhìn về phía thân thể của hắn, nói: "Từ giờ trở đi, ta không bảo ngươi nói thì ngươi không được phép nói, các ngươi đi hết ra ngoài điện chờ, để lại một người ở đây!"
Sắc mặt Mộc Bạch trưởng lão thay đổi, vội vàng nhìn về phía Dương Phóng.
"Ra ngoài, ngươi ở lại!"
Giọng nói của Dương Phóng mang nghĩa không được phép nghi ngờ, lập tức chỉ về phía một nữ tử trong đó.
Nữ tử đó mặc đạo bào màu trắng, đầu đội mũ lông vũ, khoảng ba bốn mươi tuổi, là một cao thủ nửa bước Thánh Linh cảnh, mái tóc đen buông xõa, khuôn mặt xinh đẹp, vào lúc này sau khi nghe thấy vậy thì khuôn mặt xinh đẹp ảm đạm xuống.
"Được, chúng ta ra ngoài."
Mộc Bạch trưởng lão tê cả da đầu, hai tay chắp lên, chậm rãi đi về phía bên ngoài, một đôi ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào nữ tử đội mũ lông vũ kia, mang theo ý vị cảnh cáo nồng đậm.
Những người khác, tất cả cũng chậm rãi đi theo rời khỏi.
Dương Phóng hừ lạnh một tiếng, thuận tay vung lên, một người to lớn kinh khủng dữ tợn trên người mặc giáp lập tức xuất hiện bên cạnh hắn, giống như hắn, trên dưới toàn thân đều được bảo phủ bởi lớp giáp đen nhánh, chỉ để lộ hai con mắt ra bên ngoài.
Người thiết giáp to lớn này vừa xuất hiện lập tức bước chân, bước về phía bên ngoài đi coi chừng mấy người Mộc Bạch trưởng lão.
Người này chính là Bàng Vạn Chung!
P/S: Ta thích nào ... chương 7



Bạn cần đăng nhập để bình luận