Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 42: Có đau không?

Dương Phóng nở ra nụ cười lạnh, nói, "Có những người nào?"
"Không biết cụ thể, nhưng ta nghe cha ta nói thì Tào trưởng lão cũng có ở đó."
Lữ Chính Phương sợ hãi nói, "Xin ngươi tha cho ta, chuyện gì cũng có thể từ từ, ân oán giữa ngươi và cha ta không có liên quan gì tới ta a, phép tắc trong giang hồ là không được tác động đến người nhà, ta là vô tội ..."
Dương Phóng không cần phải nhiều lời, thả khuôn mặt của Lữ Chính Phương ra, thân thể vạm vỡ chậm rãi quay người, đang muốn rời đi.
Lữ Chính Phương lập tức thầm thở phào nhẹ nhỏm, trên người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong lòng hiện lên một tia ác ý.
Đồ đáng chết!
Đây rốt cuộc là ai?
Răng rắc!
Đột nhiên, Dương Phóng đập mạnh cây Thiền trượng của mình về phía sau, toàn bộ lực lượng Tam phẩm bộc phát, chiếc xẻng hình trăng non đáng sợ đâm vào ngực của Lữ Chính Phương, phịch một tiếng, xương ức của Lữ Chính Phương vỡ vụn, phun ra máu tươi, kêu thảm một tiếng, lập tức bay rớt ra ngoài, nện vào trên bức tường, bỏ mạng chết thảm.
"Thả ngươi sao, không có dễ dàng như vậy!"
Hắn nói với giọng khàn khàn rồi đưa mắt nhìn chằm chằm vào thiếu nữ ở trên giường.
"Ta sẽ không nói, sẽ không nói. . ."
Thiếu nữ vô cùng hoảng sợ, run lẩy bà lẩy bẩy.
Dương Phóng hừ lạnh một cái, thân hình nhảy lên, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
. . .
Bóng đêm càng sâu.
Không trăng không sao.
Trong ngõ nhỏ khắp nơi, tiếng gió rít gào.
Trong Hằng Nhạc lâu, nâng cốc cụng chén, cười nói vui vẻ.
Ước chừng qua một lúc lâu, tiệc rượu bên trong mới bắt đầu tan cuộc.
Lữ quản sự nở nụ cười tươi, ở sau khi tận mắt nhìn thấy Tào trưởng lão ngồi lên xe ngựa rời đi, hắn và mấy lão bằng hữu mới lên tiếng chào hỏi, cuối cùng cũng bắt đầu đi về phía nhà của mình.
Bởi vì nơi ở của hắn ở gần đó, cho nên ngay cả xe ngựa cũng không cần.
Tay trái của Lữ quản sự chuyển động hai viên bi sắt to lớn, sắc mặt ửng đỏ, người nồng nặc mùi rượu, ngâm nga một bài hát không tên, đang đi qua một cái ngõ nhỏ quen thuộc đến không thể nào quen thuộc hơn.
"Ừm?"
Đột nhiên, bước chân Lữ quản sự dừng lại, nhạy cảm cảm nhận được sự khác thường, hai mắt sáng trong lạnh lùng nhìn về phía trước, "Ai? Đi ra!"
Lạch cạch!
Trong bóng tối, một bóng người cao lớn đi ra từ ngõ nhỏ một bên, toàn thân mặc quần áo đen, trên mặt đeo mặt nạ ác quỷ màu đỏ, trong tay cầm lấy một thanh Thiện trượng thô to đen nhánh.
Keng!
Thiền trượng đột nhiên dừng lại trên mặt đất lập tức phát ra một trận tiếng vang của kim loại.
Lữ quản sự hơi nheo mắt lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào người tới trước mắt, cuối cùng rơi vào trên cây Thiền trượng thô to ở một bên, nói với giọng lạnh lùng, "Các hạ là ai? Lão phu không có đắc tội ngươi chứ?"
Hô!
Một cơn gió mạnh đáng sợ bất ngờ ập tới phả vào trên mặt của Lữ quản sự.
Dương Phóng không nói một lời, nắm chặt lấy Thiền trượng thô to ngay lập tức lao về phía Lữ quản sự một cách nhanh chóng, Thiền trượng trong tay bất ngờ đập về phía trán của Lữ quản sự.
"Thật can đảm!"
Lữ quản sự quát ra một tiếng chói tai, lập tức ném hai viên bi sắt đi, trong hai tay lập tức xuất hiện hai móc sắt mảnh mai và sắc bén, hai tay giao nhau đột nhiên hướng về phía trên để đón đỡ.
Chỉ có điều hắn tuyệt đối không nghĩ tới lực lượng của Dương Phóng vậy mà lại lớn tới như thế.
Ầm!
Ầm một tiếng, Lữ quản sự bị chấn động đến hai tay nứt xương, thân thể lảo đảo, vẻ mặt đỏ bừng, trong lòng thì kinh hãi, thân thể lập tức nhịn không nổi không thể không lùi lại về phía sau.
Tam phẩm?
Hắn hoảng sợ trong lòng, quả thực không dám tin.
Bản thân mình đã đắc tội với cao nhân Tam phẩm từ khi nào?
Hô hô!
Dương Phóng đã thành công trong một đòn, vung Thiền trượng trong tay lên, vung đến kín kẽ không sơ hở, lập tức áp sát về phía thân thể của Lữ quản sự một cách nhanh chóng và dữ dội, Thủy Ma Thiền trượng nặng tới 62 cân trong tay hắn giống như thể không có trọng lượng vậy, sít sao chặt chẽ, chiêu nào chiêu nấy đều nện về phía Lữ quản sự một cách điên cuồng.
Lữ quản sự thì một mặt kinh hãi, không còn dám trực tiếp ngăn cản, chỉ có thể dựa vào thân pháp di chuyển với tốc độ nhanh chóng, đang nhanh chóng né tránh chiêu thức của Dương Phóng, trong miệng hắn thì rất muốn hét lên, nhưng thế công của Dương Phóng lại quá mãnh liệt, hắn căn bản không kịp kêu lên.
Một khi kêu lên, hắn lo lắng Dương Phóng sẽ lập tức bắt được sơ hở của hắn từ đó sẽ đập cho hắn phải chết một cách thảm thương.
Hô hô hô hô!
Hai người nhanh chóng di chuyển qua con hẻm, một người thì cầm gậy đập liên tục còn một người thì tránh né một cách điên cuồng.
Đảo mắt cái đã xuất ra hơn mười chiêu.
Dương Phóng thấy vẫn chưa có cách nào giải quyết được Lữ quản sự, đột nhiên bàn tay dùng sức vung lên, ném liên tục bốn năm túi vôi về phía trước.
Ầm! Ầm! Ầm!
Túi vôi nổ tung, một đám bụi trắng lớn bắn ra, rơi vào trên khắp khuôn mặt của Lữ quản sự.
Lữ quản sự kinh hãi trong lòng, vội vàng nhắm hai mắt lại, hai tay dùng sức vung vẩy thật mạnh.
Người này thật đúng là hèn hạ!
Tu vi mạnh hơn hắn vậy mà còn dùng ám chiêu?
Răng rắc!
Thủy Ma Thiền trượng của Dương Phóng đột nhiên xuyên qua mà tới, phần hình trăng non thô to lập tức hung hăng đâm vào ngực của Lữ quản sự, phát ra tiếng xương nứt giòn vang, lập tức đánh lõm ngực của Lữ quản sự, máu tươi phun ra, thân thể thẳng tắp bay ngược ra đằng sau bảy tám mét, rồi rơi vào ở nơi xa, run rẩy vì đau.
Ánh mắt Dương Phóng lạnh lùng, thân thể lao nhanh chóng lao tới, nhìn về phía Lữ quản sự với vẻ mặt thống khổ ở trước mắt.
"Có đau không?"
Hắn đứng thẳng đầu ở trên cao, nói với giọng nói khàn khàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận