Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 817 - Ngươi ... ngươi là ai, dám cùng ...



Chương 817 - Ngươi ... ngươi là ai, dám cùng ...




"Hừ!"
Yến Vân Phi hừ lạnh một tiếng, đưa mắt nhìn mọi người: "Thứ không biết sống chết, còn dám tỏ thái độ ở trước mặt ta nữa thì ta sẽ lột sống các ngươi, cút, gọi đệ tử trẻ tuổi tới đây! "
"Vâng, đại nhân!"
Mấy người Tống Kim Luân, Trần Bưu, Long Bà Bà uất ức ôm quyền, rời khỏi nơi này.
"Một đám phế vật như thế này, không gõ bọn họ cho thật tốt thì bọn họ căn bản không có để ở trong lòng."
Yến Vân Phi lạnh lùng nói.
"Chậc chậc, hiện tại người của Thương Khung Thần cung cũng đột nhiên nhúng tay vào nơi này, theo như ta thấy, bọn họ có hơn phân nửa cũng là tới bởi vật kia, chúng ta cần phải cẩn thận hơn, tuyệt đối đừng để cho bọn họ giành được."
Người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng ở bên cạnh nở ra nụ cười mỉm, nhẹ nhàng thưởng thức trà thơm.
"Yên tâm, có mấy vị trưởng lão ở đây, Thương Khung Thần cung coi như làm địch với chúng ta thì chúng ta cũng không cần phải lo lắng."
Yến Vân Phi nói với giọng lạnh lùng.
"Ừm, ngươi có lòng tin tự nhiên là rất tốt!"
Người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng nói.
"Chút lòng tin này vẫn phải có, hoàn thành nhiệm vụ này sớm một chút, chúng ta cũng nhanh chóng được trở về, mảnh đất này quá tàn tạ, ta không muốn ở lại đây lâu thêm chút nào."
Yến Vân Phi nói với giọng nói lạnh lùng: "Hiện tại tin tức về lệnh bài Thần quốc đã truyền khắp thiên hạ rồi, ai còn muốn ở cái nơi tàn tạ như thế này!"
"Nói cũng đúng, nếu như có được lệnh bài Thần quốc vậy xem như là một bước lên trời."
Người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng cảm khái.
Bọn họ tiếp tục nói chuyện thêm một lúc.
Sau nửa chén trà nhỏ.
Yến Vân Phi đột nhiên nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng, nói: "Đám phế vật đáng chết kia, ta yêu cầu nữ đệ tử trẻ tuổi vậy mà còn chưa đưa tới, người đâu!"
Hắn lập tức nhanh chân đi ra, mở miệng quát lớn một tiếng, muốn để cho người mang nữ đệ tử tới.
Nhưng hắn vừa mới đi ra khỏi cửa điện.
Đột nhiên!
Một bàn tay trắng noãn từ bên ngoài trong nháy mắt lao tới, không chút dấu hiệu báo trước nào, bịch một tiếng, rơi vào trên lồng ngực của Yến Vân Phi, lập tức đánh bay thân thể của hắn ra ngoài, phọt ra máu tươi, hung hăng rơi đập vào bên trong đại điện.
"Ai?"
Người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng ở bên cạnh biến sắc, vội vàng mở miệng.
Khu vực ngoài đại điện.
Một bóng người thân thể cao lớn vạm vỡ, trên người mặc trường bào màu xanh, chậm rãi đi tới, mang theo một cỗ áp lực khó có thể diễn tả, nói: "Kẻ nào muốn nữ đệ tử?"
"Ngươi là ai?"
Người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng vội vàng quát lớn.
Sưu!
Ba!
Một bàn tay quất vào trên mặt của hắn, lập tức đánh cho thân thể hắn xoay tròn 1080 độ, lập tức hung hăng rơi đập vào nơi xa, lập tức phun ra máu tươi, răng trong miệng bay tứ tung ra ngoài, áo bào rách toác, vô cùng thê thảm.
"Ồn ào!"
Dương Phóng nói với giọng điệu lạnh lùng, nhìn về phía Yến Vân Phi ở trên mặt đất, nói: "Là ngươi đòi nữ đệ tử phải không?"
"Ngươi ... ngươi là ai, dám cùng ..."
Yến Vân Phi ngoài mạnh trong yếu, vội vàng mở miệng.
Ầm!
Dương Phóng đá một cước vào trên ngực của hắn, đá hắn bay ngược ra đằng sau, gân cốt nổ tung, một câu cũng chưa nói xong lập tức hung hăng đâm vào trên bức tường.
Yến Vân Phi tiếp tục phun máu, vô cùng thống khổ, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ nhìn về phía Dương Phóng.
Cái tên này!
Đến cùng là ai?
···
Yến Vân Phi bị hai chiêu đơn giản của Dương Phóng, lập tức đánh cho mất đi năng lực hành động, mặt mũi đầy vẻ thống khổ, gân cốt đứt gãy, một mặt hoảng sợ nhìn về phía Dương Phóng.
Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê!
Đây là Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê nhân vật kinh khủng?
Bên trong Bạch Trạch vực tại sao lại có thể có loại tồn tại này?
"Chúng ta là người của Thần Tích phường, ngươi đến tột cùng là ao? Trong thời gian qua có phải là có cái gì ..."
Yến Vân Phi vội vàng kinh hãi mở miệng.
Nhưng giống như trước đó.
Hắn còn chưa nói hết lời, thân thể Dương Phóng trong nháy mắt xuất hiện ở trước mặt của hắn, một cước đá vào cái cằm của hắn, răng răng một cái, lập tức đá thân thể của hắn từ dưới đất đá lên.
Sau đó bàn tay lớn đột nhiên bắt một cái.
Phốc! !
Năm ngón tay lập tức một mực nắm chặt lấy cái cổ của Yến Vân Phi, giống như nắm lấy người rơm vậy.
"Nói, nói tiếp đi!"
Dương Phóng một tay nắm lấy cổ của Yến Vân Phi, ánh mắt lạnh lùng, rất vô tình nhìn về phía hai mắt của Yến Vân Phi.
Yến Vân Phi máu me khắp mặt, lộ ra vẻ hoảng sợ, hắn có thể cảm nhận rõ ràng sát ý cực kỳ đáng sợ trong đôi mắt của Dương Phóng.
Mặc dù hắn có kiến thức rộng rãi, nhưng vào lúc này cũng hoàn toàn sợ hãi.
Lời nói trong cổ họng bất kể như thế nào cũng không nói nên lời.
Về phần người đàn ông mặc áo bào trắng trước đó bị tát bay vào trong góc càng là cúi đầu không nói, nằm rạp trên mặt đất không động đậy.
"Người tới."
Dương Phóng đột nhiên mở miệng thản nhiên, giọng nói truyền ra ngoài đại điện.
Ngoài điện chẳng mấy chốc đã truyền đến tiếng bước chân vội vàng, lạch cạch rung động.
Tống Kim Luân, Trần Bưu, Long bà bà và những người khác trước đó tất cả đều nhanh chóng chạy vào từ bên ngoài đại điện, từng người đều một mặt rung động, không thể tưởng tượng nổi.
"Tiêu Tông chủ!"
"Tông chủ!"
Bọn họ thi nhau mở miệng nói.
"Là hắn đòi nữ đệ tử phải không?"
Dương Phóng bình thản mà hỏi.
"Đúng vậy."
Trần Bưu cắn răng gật đầu.
"Vậy là tốt rồi."
Dương Phóng gật đầu, đột nhiên khẽ rung lên, lực lượng chấn động vô hình trong nháy mắt tràn vào trong cơ thể của Yến Vân Phi, phát ra những tiếng răng rắc, lập tức khiến Yến Vân Phi kêu thảm, phọt ra máu tươi.
P/S: Ta thích nào ... chương 3.



Bạn cần đăng nhập để bình luận