Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 209: Xin nghỉ việc

"Mọi người, tất cả mọi người đều đã nghe được lời của Từ cảnh sát rồi."
Nhậm Quân sầm mặt lại, nhìn về phía mọi người:
"Tình huống hiện tại của Bạch Lạc thành tuyệt đối không hề lạc quan, nếu như mọi người vẫn không thể đoàn kết nhất trí, bi kịch ở nơi định cư Hắc Thiết tụ rất có thể sẽ lại diễn ra một lần nữa, cho nên ta hy vọng trong thời gian sắp tới mọi người cần phải đoàn kết lại, người ở Lam tinh tuyệt đối không được xuất hiện bất kỳ nội loạn nào!"
Đúng rồi, hai thành viên của chúng bên trong Bạch Lạc thành đã thuận lợi bái nhập vào Cảm Ứng môn, theo thứ tự là Trương Sảng, Lưu Nguyên, mọi người hoan nghênh bọn họ!
Nhậm Quân là người đầu tiên vỗ tay.
Những người khác cũng thi nhau vỗ tay theo.
Một nữ tử mang trên mặt vẻ thẹn thùng và một nam tử mặt mang theo nụ cười đi lên sân khấu.
Rất nhiều người nhìn vào bọn họ với ánh mắt lộ ra vẻ hâm mộ.
Vào lúc tám giờ bốn mươi tối.
Cuối cùng Dương Phóng mới được trở về nhà.
"Tổ chức tà đạo ... nơi chôn cất các vị thần ..."
Hắn ngồi ở trên ghế salon, cau mày lại, "Quả nhiên là một cái thế giới khiến cho người ta tuyệt vọng."
Trong thế giới chết tiệt đó, một hơi cũng không để cho người ta thở!
Nếu như ai xuyên qua, vậy thì đúng là gặp vận đen tám đời!
. . .
Sáng sớm hôm sau.
Có một cuộc gọi gọi tới số điện thoại di động của Dương Phóng.
Dương Phóng nhìn thoáng qua, vẫn là lựa chọn nghe.
"Alo, tiểu Phóng a, gần đây ngươi cân nhắc thế nào rồi? Có còn muốn từ chức nữa không? Có phải là gặp phải khó khăn gì không?"
Trương viện trưởng của bệnh viện Tâm Thần ân cần hỏi thăm.
"Viện trưởng, ta còn muốn tạm thời nghỉ việc, gần đây ta quá mệt mỏi, chỉ sợ không làm tốt được công việc của mình, hy vọng Viện trưởng có thể tha thứ cho ta!"
Dương Phóng nói với giọng đầy vẻ áy náy.
"Như vậy a, vậy rốt cuộc là gặp phải chuyện gì ngươi có thể nói cho ta biết một chút được không?"
Trương viện trưởng tiếp tục hỏi.
"Không có việc gì, ta có thể tự mình xử lý, chỉ là cần chút thời gian."
Dương Phóng trả lời.
"Được rồi, nếu đã như vậy, buổi chiều ngươi có thể đến làm thủ tục nghỉ việc, sau này có cơ hội, ta vẫn hy vọng ngươi có thể tiếp tục làm việc ở bệnh viện chúng ta."
Trương viện trưởng nói.
"Được rồi, sau này nếu như chuyện giải quyết ổn thỏa, ta nhất định sẽ trở về!"
Dương Phóng nói, chẳng mấy chốc đã cúp điện thoại.
Trong lòng hắn có một khoảng lặng.
So với thế giới kia mà nói, cuộc sống ở thế giới hiện thực là cuộc sống trong mơ thực sự.
Đã từng có lúc nào đó, hắn không chỉ một lần phàn nàn về sự bẩn thỉu, cay đắng và mệt mỏi của thế giới hiện thực, đã từng nghĩ tới việc trốn tránh, đã từng nghĩ tới việc nằm ngửa, nhưng thẳng đến sau khi hắn xuyên không thì hắn mới phát hiện ra thế giới hiện thực là tốt đẹp đến dường nào.
Trong thế giới người ăn người, có thể chết bất cứ lúc nào kia thì thế giới hiện thực quả thực giống như một thiên đường.
Ở chỗ này không cần phải lo lắng đế việc ăn việc mặc, giữa người với người tràn đầy hòa thuận, tương đối bình đẳng ít nhất bề ngoài là bình đẳng, cũng không cần lo lắng khi đi trên đường đột nhiên bị người để mắt tới.
Nhưng ở trong thế giới bên kia thì lại không giống.
Giống ở thế giới bên kia, mọi thứ có thể xảy ra theo từng giây từng phút.
Đặc biệt là khi thay đổi công việc ở thế giới bên kia, ngươi không biết ở dưới tình huống nào sẽ ảnh hưởng tới lợi ích của một số người, từ đó biến thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của người khác.
Dương Phóng khẽ thở dài.
Sau khi suy nghĩ lan man đi qua, hắn tiếp tục tu luyện Thập Tự quyền ở trong phòng.
Nhưng giống như với những võ kỹ Phàm cấp trước đó.
Cho dù là Thập Tự quyền, ở thế giới hiện thực vẫn như cũ chỉ là chủ nghĩa hình thức, không cách nào phát huy ra bất kỳ chỗ nào vượt xa bình thường cả.
Sự khác biệt duy nhất chính là thể chất của bản thân hắn.
Sau khi đột phá đến cảnh giới Thất phẩm, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng sức lực của mình lại gia tăng thêm lần nữa.
Hô hô hô!
Bên trong gian phòng, quyền gió rung động, vù vù chói tai.
Chớp mắt cái đã đến buổi chiều.
Dương Phóng trở lại bệnh viện tâm thần như bình thường và tìm đến Viện trưởng xin chữ ký.
Viện trưởng Trương Chính, là một người đàn ông lão trung niên gần sáu mươi tuổi, cách thời gian về hưu còn chưa đầy hai năm, hai tóc bên mai đã bạc, sắc mặt hiền lành, thường được một số y tá trẻ trong bệnh viện yêu mến.
Sau khi mỗi người gặp phải một vấn đề, trên cơ bản họ sẽ được Viện trưởng giúp một tay giải quyết trước.
Ở sau khi nhìn thấy Dương Phóng, hắn vẫn không nhịn được mà tiếp tục khuyên bảo Dương Phóng một lần nữa, hy vọng Dương Phóng có thể thay đổi quyết định.
Nhưng Dương Phóng lại nở ra nụ cười khổ, vẫn là khẽ lắc đầu.
Áp lực giữa ranh giới sinh tử ở thế giới bên kia gần như khiến hắn không thở nổi.
Trong thế giới thực, hắn chỉ muốn tu luyện và thư giãn.
Chứ không còn muốn dành thời gian cho công việc khác nữa.
"Được a, vậy để ta ký tên cho ngươi đi!"
Trương Chính sắc mặt phức tạp, tiếc hận một trận vẫn là phải ký tên vào đơn xin nghỉ việc của Dương Phóng.
Trong toàn bộ bệnh viện tâm thần, Dương Phóng được xem như là bác sĩ điều trị trẻ tuổi nhất, trình độ cũng cao nhất và có một tương lai tươi sáng đang ở phía trước.
Vào những ngày bình thường, hắn cũng chiếu cố tên tử này nhiều hơn.
Đáng tiếc. . .
"Cảm ơn viện trưởng!"
Dương Phóng nói theo một cách biết ơn.
"Không có việc gì, có thời gian thì thường xuyên đến đây ngồi chơi một chút."
Trương Chính mỉm cười.
"Vâng."
Dương Phóng gật đầu, bàn giao thủ tục nghỉ việc cho bộ phận nhân sự rồi rời khỏi đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận