Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 387: Hung thủ là người nào, tra ra được chưa?

Nơi định cư Thất Huyền tụ.
Trong khu ổ chuột không mấy chú ý.
Bên trong gian phòng đen như mực.
Nhậm Quân đột nhiên tỉnh dậy sau cơn co giật, khuôn mặt tái nhợt, mồ hôi đầm đìa khắp người, trong miệng thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.
"Gặp ác mộng ..."
Trong lúc ngủ mơ, hắn lại trở về buổi tối ở Bạch Lạc thành, bị tổ chức Tà đạo bắt lấy, tay chân bị trói, mấy người đáng sợ trong Tà Đạo cầm lưỡi dao trong tay, muốn tới giải phẫu hắn.
Cũng may tất cả chỉ là ác mộng.
Nhậm Quân nhìn về phía ngọn đèn đang thiêu đốt chậm chạp trên mặt bàn, đứng dậy khỏi giường, cầm lấy bình trà, rót một chén nước, đổ vào trong mồm.
Phanh phanh phanh!
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên dồn dập.
"Nhậm đội, có chuyện xảy ra."
Giọng nói của Trình Thiên Dã vang lên ở ngoài cửa.
Vẻ mặt Nhậm Quân đột nhiên thay đổi, lập tức đứng dậy, nhanh chóng mở cửa ra.
Chỉ thấy ở bện ngoài cửa phòng, Trình Thiên Dã, Trần Thi Nghiên thở hổn hển, xuất hiện ở đây, lập tức đi vào bên trong phòng.
Nhậm Quân từ bên trong đóng cửa cẩn thận lại.
"Có chuyện gì vậy?"
"Đội ngũ cảnh sát hình sự quốc tế tiến về Nam Sơn thành, toàn quân bị diệt, ngoài ra, đám người Chu Võ, Triệu Phong đi theo cùng với bọn họ, tất cả đều đã chết thảm rồi!"
Trình Thiên Dã nói với giọng trầm trọng.
"Cái gì?"
Nhậm Quân đột nhiên biến sắc, quả thực không thể tin được.
Tất cả đều chết rồi?
Tổ chức cảnh sát hình sự quốc tế lần này qua đó thế nhưng là có tới hơn hai mươi người.
Chu Võ, Triệu Phong và những người khác cũng có tới hơn hai mươi người.
"Chẳng lẽ là Diệt Tà minh bán bọn họ?"
Nhậm Quân tức giận nói.
"Không, Diệt Tà minh cũng là toàn quân bị diệt, bên đó các trưởng lão dẫn đội như Hàn Vô Ảnh, Lưu Vân, Hồ Cán, Phong Ảnh đều chết thảm toàn bộ, đặc biệt là Hàn Vô Ảnh có tu vi Siêu phẩm, là Siêu phẩm trẻ tuổi nhất ở bên trong Diệt Tà minh, danh tiếng rất tốt, được vinh dự là có phong thái lãnh tụ nhất từ trước tới nay, ngay cả hắn cũng đã chết rồi!"
Trình Thiên Dã khó khăn mở miệng.
Người xuyên không bọn họ lần này quả thực trải qua đả kích trước nay chưa từng có.
Ban đầu bọn họ có hơn ba mười người được truyền tống đến đây, hiện tại trong một lần chết mất tới hai mươi bốn người.
Bên bọn họ bây giờ chỉ còn lại có bảy tám người cuối cùng!
Bên phía cảnh sát hình sự quốc tế kia còn thảm hại hơn!
Hiện tại chết hết chỉ còn lại có một người đội trưởng.
Trở thành đội trưởng mà không có cấp dưới!
Nhậm Quân một mặt rung động, càng cảm thấy không thể tin được.
"Là ai làm? Hung thủ là người nào, tra ra được chưa?"
"Còn đang trong quá trình điều tra, trước mắt ta chỉ có thể tìm hiểu được từng đó."
Trình Thiên Dã nói.
Hiện tại cao tầng của Diệt Tà minh ở bên kia đã điên lên rồi.
Từ sau khi chuyện ở Dược Vương cốc qua đi, Diệt Tà minh bọn họ giống như thể gặp vận đen tám đời vậy.
Không cần biết là có hành động gì đều sẽ có người chết!
Mà lại chết thành từng tốp một!
Chết cái chết cả một đám, từ trưởng lão Thập phẩm cho đến tiểu lâu la Ngũ phẩm, có bao nhiêu chết bấy nhiêu.
Chuyện này trước kia là không thể tưởng tượng.
Đây là điều không tưởng trước đây.
"Đúng rồi, Nhậm đội, hiện tại bên phía Diệt Tà minh có không ít người đều cho rằng là chúng ta mang vận rủi đến cho bọn họ, đã bắt đầu bài xích chúng ta, trong mấy ngày này ngươi thế nhưng tuyệt đối đừng đi ra ngoài một cách tùy tiện."
Trình Thiên Dã khốn khổ nói.
"Được rồi, ta biết rồi, ngươi đi thông báo cho những người khác, bảo tất cả bọn họ cũng không nên ra khỏi cửa!"
Nhậm Quân vội vàng nói.
"Ta đây đi báo tin!"
Trình Thiên Dã gật đầu.
Nhậm Quân đang bị sốc và chưa thể bình tĩnh lại được.
Cũng may!
Cũng may bọn họ không có lựa chọn tin tưởng vào cảnh sát hình sự quốc tế!
Bọn họ lại thiếu chút nữa thì gặp cảnh bị xóa sổ.
'Phiền toái a, sau khi trở về thì nên bàn giao với phía trên như thế nào đây?"
Nhậm Quân nói với giọng điệu thì thào.
. . .
Khoảng thời gian trôi qua.
Bốn ngày sau.
Bên trong Hắc Bàn thành.
Dương Phóng sớm đã chạy tới đây được nửa ngày, đại khái đi dạo quanh thành một vòng, sau khi làm quen hoàn cảnh một chút thì trở về quán trọ tiếp tục tu luyện.
Hắn không biết những người khác đều mang bạc như thế nào, tóm lại hắn mang theo một vạn năm ngàn lượng này thế nhưng là tương đối tốn sức.
Chứa vào trong hai cái bao lớn.
Vác ở trên lưng, vô cùng dễ thấy, giống như là xuân vận trong thế giới hiện thực vậy.
Không cần biết đi tới đâu đều có thể được người để ý.
Cũng may, bởi vì hắn nhờ vào thực lực cường đại của mình, một đường đi tới cũng là bình yên.
Một đêm trôi qua.
Thẳng tới giữa trưa ngày hôm sau, Dương Phóng mới mang theo hai cái bao lớn đi về phía nơi đấu giá lớn nhất ở đây.
Ở lúc Dương Phóng chạy tới, chỉ thấy ở trước cửa nơi đấu giá khổng lồ đã chật cứng người, lít nha lít nhít, đủ các kiểu người tập trung về đây, bầu không khí trở nên hỗn loạn và náo nhiệt.
"Nhiều người như vậy? Đều là muốn chạy tới kiếm Thiên Tinh Ngọc tủy sao?"
"Làm sao có thể? Thiên Tinh Ngọc tủy chỉ có một phần, làm sao chúng ta có thể đạt được? Nghe nói phòng đấu giá lần này cũng xuất hiện mấy thứ đồ tốt khác, có thể đạt được những thứ khác cũng đã thỏa mãn rồi!"
"Chậc chậc, một số Thất phẩm, Bát phẩm cũng đến đây là đến để tìm chết sao?"
"Thất phẩm, Bát phẩm xem như đập được Thiên Tinh Ngọc tủy, sau khi lấy vào tay cũng chỉ là tìm phiền phức lớn đến cho bản thân và chính gia tộc của mình mà thôi, điểm ấy giác ngộ cũng không có, cũng dám tới sao!"
. . .
Bạn cần đăng nhập để bình luận