Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 332: Ta vẫn còn là quá nghèo a

"Tấm mặt nạ da người cũng hư hại, sau này còn phải đi mua thêm mấy tấm mặt nạ da người nữa."
Dương phóng sờ lên hai gò má, nhỏ giọng tự nói.
Đã đi tới Nam Sơn thành, như vậy hắn chuẩn bị bắt đầu với một cuộc sống hoàn toàn mới.
Từ nay về sau, chặt đứt mọi ân oán.
Bất kỳ kẻ nào cũng đừng nghĩ tới việc tìm được chính mình.
Về phần khoảng thời gian Thần Vũ tông chiêu thu đệ tử, hắn đã tìm hiểu rõ ràng vào hôm qua rồi.
Thực lực Thần Vũ tông cực lớn, khoảng thời gian chiêu thu đệ tử là thường xuyên, gần như cứ cách mỗi nửa tháng lại sẽ thu người một lần.
Chỉ cần thiên phú được thì trên cơ bản đều sẽ được bọn họ nhận vào cửa.
Từ điểm này mà nói, đều mạnh hơn rất nhiều so với những môn phái ở Bạch Lạc thành trước đó, bởi vì điều này đảm bảo Thần Vũ tông sẽ luôn tràn đầy sức sống, luôn có đủ người để bổ khuyết.
Có điều, vẫn là câu nói kia.
Gia nhập vào Thần Vũ tông có lẽ là sẽ không khó, cái khó là đạt được Thiên Tinh Ngọc tủy.
Tất cả các thế lực lớn đều có sự kiểm soát cực kỳ nghiêm trọng đối với thứ này.
Rất nhiều thiên tài của gia tộc bọn họ đều phải xếp hàng chờ rất lâu, trừ khi người nào lập xuống chiến công hiển hách.
"Mặc kệ đi, tận dụng khoảng thời gian tăng lên thực lực trước đã rồi lại nói sau."
Dương Phóng thầm nghĩ.
Về khoảng thời gian lần chiêu thu đệ tử vừa qua của Thần Vũ tông mới chỉ đi qua có bảy ngày.
Nói theo một cách khác, phải khoảng tám ngày nữa thì mới tới thời gian tuyển nhận đệ tử lần sau của Thần Vũ tông.
Khoảng thời gian tám ngày, hắn hoàn toàn có thể để cho thực lực tăng lên tới Cửu phẩm đỉnh phong.
Thậm chí là Thập phẩm!
"Đúng rồi, những thứ như dược liệu và châu báu không cần thiết cũng nên nhanh chóng được bán đi."
Dương Phóng phản ứng lại.
Bây giờ hắn đã lần đầu tiên được yên ổn và có rất nhiều việc cần phải làm.
Hắn cầm lấy thuổng sắt, vẫn dựa theo quy củ cũ, lại đào ra một cái hố trong sân.
Không bao lâu sau, một cái hang sâu mười mấy mét, bên trong chứa một cái hang động làm phòng được hắn đào ra, tất cả đống đất được hắn đào ra tạm thời đổ vào trong sân, chuẩn bị chờ tới đêm khuya lại đi xử lý.
Thẳng tới khi hang động được đào xong, Dương Phóng cuối cùng mới yên lòng.
Hắn cất giấu phần lớn tài phú tính cả Chiến giáp, tất cả đều cất giấu cẩn thận vào bên trong hang động, sau đó che chắn cái miệng hố lại một cách cẩn thận, tiếp theo hắn đội một chiếc mũ rộng vành lên, lưng cõng theo một cái bao rời khỏi nhà.
Bên trong cái bao chứa tự nhiên là rất nhiều châu báu mà trước đó hắn vơ vét được ở phủ thành chủ, cùng với dược liệu và Tịch Tà ngọc ... mà hắn thu hoạch được trong lần này.
Dương Phóng đi hơn nửa vòng trong khu phố, một lần nữa cảm nhận được sự rộng lớn của Nam Sơn thành.
Không hổ là một tòa thành lớn gần Thần Vũ tông.
Lấy tu vi của hắn đi dạo tới cả nửa vòng cũng cảm thấy có hơi hơi hơi mệt mỏi.
Chỉ cảm thấy giống như đường đi đi mãi không đến điểm tận cùng vậy.
Phố chính bao quanh phố nhỏ, phố nhỏ nối với những con hẻm nhỏ, lít nha lít nhít, hết vòng này đến vòng khác, gần như cái gì cũng bán.
Hơn nữa chợ đen ở nơi này lại không tổ chức vào ban đêm.
Có một nơi đặc biệt để mọi người giao dịch trong ngày.
Dương Phóng đầu tiên xử lý những gì hắn có trong tay và thu được 8800 lượng bạc.
Sau đó lại mua thêm hai chiếc mặt nạ da người có vẻ ngoài không tệ trong một con hẻm nhỏ.
Sau đó hắn lập tức chạy tới cửa hàng thuốc gần đó, mua lượng lớn dược vật tu luyện Huyền Vũ Chân công và Cảm Ứng quyết.
Một lần nữa, hắn lại muốn cảm khái những lợi ích khi ở một nơi rộng lớn.
Một đống dược liệu gần như không uống bí bất kỳ sức lực nào là có thể để hắn mua được.
Ngay sau đó là những dược vật dùng để tắm thuốc tu luyện Kim Thân quyết, giờ phút này tất cả cũng đều được hắn mua đầy đủ, góp đủ tới bảy phần.
Điều này khiến hơn hớn tám ngàn lượng mà Dương Phóng vừa mới nhận được nhanh chóng cạn kiệt.
"Tu luyện quả thật giống như là một con thú nuốt vàng, ta vẫn còn là quá nghèo a ..."
Dương Phóng thầm nghĩ.
Lần này trang sức, dược liệu, Tịch Tà ngọc gần như đã được bán sạch toàn bộ.
Trong số những thứ còn thừa lại trong bao, giá trị ước tính khoảng chừng bảy, tám ngàn lượng bạc.
Một khi sử dụng hết toàn bộ số bạc cuối cùng thì hắn lại phải nghĩ biện pháp đi đổi tiền.
Dương Phóng không thể không nghĩ tới số tài phú đã mất đi trước đó một lần nữa, lập tức xuất hiện từng cơn đau thấu tim gan.
"Tổ chức Tà Đạo thật khốn kiếp ..."
Hắn thầm mắng một tiếng, vội vàng rời đi.
. . .
Trong phòng.
Ánh nến to như hạt đậu chậm rãi nhảy lên.
Dương Phóng vừa hoàn thành một lượt tắm thuốc mới cho Huyền Vũ Chân công, lau khô thân thể, cầm một thanh trường đao lên, bắt đầu luyện Liệt Giang đao pháp của Huyền Vũ tông ở bên trong phòng.
Hắn suy nghĩ cẩn thận, những gì hắn học được bây giờ quá nhiều và quá phức tạp.
Trong những trận chiến trước đây với người, hoặc là sử dụng kịch độc, hoặc là lợi dụng Thiết giáp tới nghiền ép đối phương, điểm này không được tốt lắm.
Bởi vì kịch độc và Thiết giáp đều rất dễ dàng để lộ ra chính mình.
Cho nên, hắn cần phải luyện thêm mấy môn công phu cường đại mặt ngoài.
Trong đó Liệt Giang đao pháp, Phiên Vân chưởng của Huyền Vũ tông, âm Sát kiếm của Cảm Ứng môn, không thể nghi ngờ đều là những thủ đoạn dùng ở mặt ngoài.
Trong mấy ngày nay, chỉ dành thời gian để tu luyện độ thành thạo cho mấy môn công pháp này đã rồi lại nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận