Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 830 - Thạch lão nhân!



Chương 830 - Thạch lão nhân!




Độc sư áo bào xanh kia vừa cười vừa phóng độc.
Nhưng đột nhiên sắc mặt hắn khẽ động, cảm thấy có gì đó không đúng, nhẹ nhàng khịt mũi một cái thì đột nhiên thay đổi sắc mặt, "Diêm Vương túy!"
Hắn lập tức nhanh chóng lùi về phía sau, đồng thời mở miệng hét lớn: "Nhanh lùi lại, có người phóng độc!"
Đám người Thương Khung Thần cung đang xuất thủ thi nhau lộ ra vẻ mặt giật mình, giống như còn chưa phản ứng kịp.
Không phải ngươi là Độc sư sao? Còn có người nào phóng độc?
Nhưng chẳng mấy chốc bọn họ cảm thấy có gì đó không đúng.
Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê trở xuống, thi nhau kêu thảm một tiếng, che lấy cổ, phun ra máu tươi, tiếng kêu thê thảm, lập tức ngửa đầu ngã quỵ, khuôn mặt và thân thể nhanh chóng hư thối, lăn lộn thê thảm trên mặt đất.
Mà ngay cả những Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê sắc mặt cũng trắng bệch, miệng mũi chảy máu, thân thể nhanh chóng lùi lại, thoáng cái đã ngã ngồi trên mặt đất, phát ra tiếng kêu thảm, vội vàng dốc hết sức lực vận chuyển chân khí tới hóa giải.
Trong nháy mắt, toàn bộ quảng trường chỉ còn lại một đám người Thần Tích phường và vị Độc sư kia!
Còn lại tất cả cao thủ của Thương Khung Thần cung đều bị dính độc!
Dương Phóng nhịn không được mà âm thầm líu lưỡi, sau đó lại nhìn thoáng qua bình ngọc màu đỏ trong tay.
Bảo bối tốt!
Quả nhiên là bảo bối tốt!
Quả nhiên giống như những gì Đông Phương trưởng lão nói.
Thánh Linh cảnh đệ nhất thiên thê chỉ ngửi là chết!
Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê cũng không chịu nổi!
"Thạch lão nhân!"
Một tên trưởng lão Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê mặt mũi tràn đầy thống khổ, tức giận hét lớn.
"Không phải ta, không phải ta, đây là Diêm Vương túy, là Diêm Vương túy!"
Thạch lão nhân kinh người hét lớn.
Sâu trong viện tử.
Nữ tử váy đen và người đàn ông ba mắt nhanh chóng chạy tới.
Mới vừa chạy đến, bọn họ đã nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Công tử, nhanh tìm ra người ẩn nấp!"
Nữ tử váy đen kinh quát.
Người đàn ông ba mắt lập tức vận chuyển con mắt thứ ba, lập tức quan sát bốn phương tám hướng.
Dương Phóng vung tay lên, tiếp tục khống chế Phong luật, cuốn lấy một số kịch độc xâm nhập về phía người đàn ông ba mắt và nữ tử váy đen.
"Công tử coi chừng, đó là Diêm Vương túy, nhanh lui lại!"
Thạch lão nhân kinh quát một tiếng, vội vàng nhanh chóng xuất hiện ở trước mặt người đàn ông ba mắt, lật úp bàn tay lấy ra một hạt châu cực lớn màu xanh lục, kích hoạt, nở ra ánh sáng yếu ớt.
Tất cả kịch độc ở vào lúc tới gần hạt châu, tất cả đều tự động bị hấp thu.
Dương Phóng trong lòng không thể không lấy làm kỳ.
Thứ chống độc thật cổ quái!
Hắn suy nghĩ một lát, vẫn là không nhịn được lóe lên trong bóng tối.
Xoát!
Một bộ áo bào xanh tung bay, thân thể cao lớn.
Tóc đen như mực, chậm rãi đi về phía khu vực trước mặt.
"Hai vị, từ biệt nhiều ngày, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?"
Dương Phóng khẽ mỉm cười nói: "Vì tìm ta, hai vị thật đúng là vất vả a!"
"Ngươi!"
Nữ tử váy đen nhanh chóng lùi lại, trong lòng kinh hãi.
Người thiết giáp!
Hắn thật xuất hiện?
···
Nữ tử váy đen không nghĩ ngợi chút nào, vội vàng kéo lấy người đàn ông ba mắt nhanh chóng lùi lại.
Một đêm ở tổng bộ Lục Phiến môn trước đó để nàng ta đến này vẫn còn nhớ rõ ràng.
Người thiết giáp thần bí này tuyệt đối vó tu vi Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê!
Lại nắm giữ một viên Thần chủng và một loại bí thuật không biết tên, ngay cả Tử Thiên Hùng dung hợp bản nguyên Tà Thần cũng bị hắn giết chết chỉ trong một chiêu, nàng ta tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.
Ban đầu bọn họ chạy tới đây chỉ là để điều tra nội tình của Dương Phóng, căn bản không nghĩ tới thực sự gặp được Dương Phóng ở đây!
Bằng không làm sao bọn họ lại chỉ tới đây có mấy người?
"Công tử đi mau!"
Nữ tử váy đen kinh sợ hét lên, thúc giục người đàn ông ba mắt.
Người đàn ông ba mắt thì lại thờ ơ, vẻ mặt trầm xuống, không động đậy.
"Công tử!"
Nữ tử váy đen lại hét lên lần nữa.
Ánh mắt Dương Phóng hơi kinh ngạc, cũng phát hiện sự khác thường của người đàn ông ba mắt, nói: "Ngươi không sợ sao?"
"Muốn giết cứ giết, sợ cái gì?"
Người đàn ông ba mắt lạnh giọng nói.
"Công tử, ngươi!"
Nữ tử váy đen lộ ra vẻ mặt kinh hãi, vội vàng nhìn về phía người đàn ông ba mắt.
"Thú vị, có thể nói cho ta biết, đêm hôm đó các ngươi trốn ra ngoài như thế nào không?"
Dương Phóng mỉm cười.
"Không cần phải hỏi nhiều, ngươi có thể trốn được, chúng ta lại không thể chạy ra được sao?"
Người đàn ông ba mắt lạnh lùng nói.
"Cũng phải."
Dương Phóng gật đầu.
Chuyện mà chính mình có thể làm được, Thương Khung Thần cung cũng không phải ngốc, chắc chắn cũng có thể làm được.
"Vì sao lần này các ngươi lại muốn tiến vào Bạch Trạch vực, chính là bởi vì ta giết chết Bàng Vạn Chung sao?"
Dương Phóng tiếp tục mỉm cười hỏi.
"Nhiệm vụ ở Hoàng thành chết quá nhiều người, ta cần lập công chuộc tội, cho nên được phụ thân sắp xếp đến đây, chủ yếu chính là điều tra lai lịch của ngươi một chút."
Người đàn ông ba mắt đờ đãn mở miệng trả lời, trên mặt nhìn không ra bất kỳ khát vọng nào đối với sinh mệnh.
"Công tử, đừng nói nữa."
Nữ tử váy đen vội vàng hét lên, sau đó nhìn về phía hai vị trưởng lão Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê bị trúng độc kia: "Phong trưởng lão, Lưu trưởng lão, hai người nhanh ngăn cản người này lại!"
Nàng ta cũng đã nhìn ra sự không bình thường của người đàn ông ba mắt.
Công tử nhà mình đây là sinh lòng muốn chết? Muốn muốn chết?
Hô!
Đột nhiên, Dương Phóng thuận tay vung lên, đảo qua đảo lại trước người, giống như trong không khí tồn tại thứ khác thường nào đó, ánh mắt nhìn về phía Thạch lão nhân kia, mỉm cười nói: "Các hạ thực sự quá không tử tế, từ lúc ta vừa xuất hiện, các hạ ít nhất đã thả ra mấy chục loại kịch độc rồi phải không?"
P/S: Ta thích nào ... chương 6



Bạn cần đăng nhập để bình luận