Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 710: Long thiếu bang chủ có chuyện gì không?

Ở trong một cửa hàng ăn sáng kín đáo.
Một người mặc áo bào đen, ngũ quan cực kỳ bình thường, xen trong đám người sẽ không để cho người ta chú ý tới, ở từ đằng xa nhìn vào quán trọ một lúc, sau đó đứng dậy rời đi.
Thân thể ngoặt đi ngoặt lại bảy tám lần, chẳng mấy chốc đã tiến vào bên trong một cái ngõ nhỏ vắng vẻ, thuận tay đẩy cổng sân ra, vô cùng cảnh giác, tiến vào trong một gian phòng.
"Có chuyện xảy ra, cứ điểm quán trọ bị người bưng, Tam sư huynh biến mất không thấy đâu nữa, không rõ còn sống hay đã chết."
Người đàn ông mặc áo bào đen vừa tiến vào thì vội vàng nói.
"Nói cái gì? Quán trọ bị người bưng rồi?"
Bên trong gian phòng, nam tử yêu kiều vừa mới bắt Ngụy Vô Tiên đi vào tối hôm qua lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Đúng vậy, ta vốn muốn trở về, nhưng đứng từ xa nhìn thấy một đám người vây quanh quán trọ, tường sau của quán trọ bị nổ tung ra một cái lỗ lớn, Tam sư huynh chắc chắn đã có chuyện xảy ra, nên làm cái gì đây?"
Người đàn ông mặc áo bào đen sốt ruột nói.
Người đàn ông xinh đẹp ngồi xếp bằng ở trên giường, cau mày lại, nói với giọng nói lạnh lùng: "Vội cái gì? Hiện tại không phải chúng ta còn an toàn sao?"
"Thế nhưng là ..."
Người đàn ông mặc áo bào đen thay đổi sắc mặt, vẫn là không thể không lo lắng.
Đại sư huynh đã cả đêm không về!
Bên Tam sư huynh thì cũng đã xảy ra chuyện, hắn làm sao có thể không vội?
Này đã nói rõ là đã có người để mắt tới bọn họ.
"Hay là đi báo tin cho sư tôn đi?"
Người đàn ông mặc áo bào đen đột nhiên mở miệng.
Người đàn ông yêu kiều vẻ mặt lạnh lùng, nói: "Đại sư huynh cái tên phế vật này, có một chút chuyện nhỏ thôi vậy mà cũng không làm được, nói cái gì mà dễ như trở bàn tay, kết quả bản thân cho đến bây giờ còn không có tin tức gì."
Trong lòng hắn suy tư, trầm ngâm một lúc nói: "Thôi, trước tiên báo tin cho sư tôn đi."
Hắn đứng dậy khỏi giường, bắt đầu rời khỏi nơi này.
Hai người vô cùng cảnh giác, sau khi ra khỏi cửa, lập tức lao về phía một phương hướng khác của thị trấn, thân thể lên xuống mấy lần biến mất tại đây.
···
Phân đà Thất Sát bang.
Dương Phóng đã trở về một lần nữa.
Một đám bang chúng hoảng sợ, mọi người ai cũng có vẻ lo lắng bất an.
Sau khi nhìn thấy Dương Phóng tay không trở về, bọn họ càng không thể không cười khổ trong lòng.
Quả nhiên không đuổi được!
Lòng tin tối hôm qua vừa dâng lên trong lòng bọn họ lại không thể không bị đánh tan một lần nữa.
Xem ra vị trưởng lão khách khanh này cũng sẽ không khá hơn người trước là bao nhiêu!
Vị trước đó tâm cao khí ngạo, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã bị đạo tặc hái hoa làm trọng thương, vị hiện tại này tuy rằng tính tình khá tốt một chút, thế nhưng là từ biểu hiện tối hôm qua là có thể nhìn ra được, cũng không khá hơn khá hơn bao nhiêu so với vị thứ nhất.
"Phân đà hiện tại ai làm chủ?"
Dương Phóng vừa mới trở về thì mở miệng hỏi thăm.
"Thưa Tần trưởng lão, trước đó do Ngụy đà chủ làm chủ, sau khi Ngụy đà chủ bỏ mình thì có hai người ta tạm thời làm chủ."
Hách Ngọc, Tôn Kiến vội vàng mở miệng nói.
Dương Phóng nhìn thoáng qua bọn họ, nói: "Hãy kể lại tất cả những chuyện có liên quan đến đạo tặc hái hoa cho ta nghe một lần."
"Vâng, Tần trưởng lão."
Hai người vội vàng trả lời.
Sau đó hai người bắt đầu kể ra chi tiết cho Dương Phóng nghe.
Dương Phóng lẳng lặng lắng nghe, không động đậy.
Thỉnh thoảng mở miệng cắt ngang lời của bọn họ, hỏi thăm ra một vài vấn đề.
Sau nửa canh giờ.
Hai người cuối cùng mới dừng lại.
"Có gì đó không đúng, đám đạo tặc hái hoa này thế mà lại bắt đầu để mắt tới người cảnh giới Siêu phẩm đệ nhất quan và Thập phẩm."
Dương Phóng nhíu mày.
Hơn nữa đám đạo tặc hái hoa này ra tay với tần suất cũng quá nhanh đi.
Ham muốn của bọn họ ghê gớm như vậy sao?
Coi như có thể thải bổ người khác, nhưng chẳng lẽ không cần tiêu hóa sao?
Từ tần suất xuất thủ đến xem, đám đạo tặc hái hoa kia gần như mỗi ngày đều sẽ động thủ, không cần biết là ban ngày, ban đêm, đều sẽ có người mất tích.
Mỗi ngày đều có thể mất tới mấy người.
Bọn họ không cần nghỉ ngơi sao?
"Tần trưởng lão, Thiếu bang chủ của Liệt Hỏa bang cầu kiến."
Bỗng nhiên, một vị bang chúng của Thất Sát bang nhanh chóng chạy vào.
"Mời!"
Dương Phóng trả lời.
Liệt Hỏa bang, hắn thường có nghe thấy, một bang lớn ở Nam vực, danh tiếng lẫy lừng.
"Vâng, Tần trưởng lão!"
Tên bang chúng kia lên tiếng, lập tức lui ra ngoài.
Không bao lâu sau.
Một người đàn ông trung niên cao lớn sải bước đi vào, khuôn mặt tuấn tú, phong thái uy nghiêm, giống như trải qua ma luyện trong giang hồ.
Sau lưng hắn còn có bốn tên cao thủ khác của Liệt Hỏa bang.
"Tại hạ Long Uyên của Liệt Hỏa bang, vị này chắc là Tần trưởng lão của Thất Sát bang đi? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu, may mắn gặp."
Long Uyên vừa vào cửa đã chắp tay nói.
"Long thiếu bang chủ có chuyện gì không?"
Dương Phóng sắc mặt bình tĩnh.
Long Uyên khẽ mỉm cười nói: "Tần trưởng lão thế nhưng là vì truy tra đạo tặc hái hoa mà đến, thực không dám giấu giếm, chúng ta đã có manh mối."
"Ồ?"
"Đạo tặc hái hoa của Hoan Hỉ giáo khác với những người khác, công pháp mà bọn họ tu luyện vô cùng tà dị, một khi tu luyện thì mỗi ngày nhất định đều cần phải có đỉnh lô làm bạn. Một khi vượt qua ba ngày mà không có đỉnh lô, tu vi của bọn họ sẽ sụt giảm, khí huyết ngược dòng mà chết, hơn nữa, theo tu vi càng cao thâm, phẩm cấp đỉnh lô mà bọn họ cần cũng càng ngày càng cao, nếu như không sử dụng đỉnh lô đối ứng, bọn họ cũng chỉ có thể lựa chọn người thấp hơn một cấp!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận