Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 907 - Thiên Linh Thành?



Chương 907 - Thiên Linh Thành?




"Các ngươi là ai? Nếu đã biết đến tại hạ, hôm nay có thể bán cho tại hạ chút thể diện, để chúng ta đi qua!"
Dư Ân nhìn vào mấy vị khách giang hồ, nói với giọng điệu nghiêm túc.
"Đánh rắm!"
Vị khách giang hồ kia đột nhiên quát chói tai, chấn đến nóc nhà rung động rì rào, nói lớn: "Biết ngươi thì làm sao? Dựa vào ngươi mà cũng xứng để cho ta phải nể mặt ngươi, hôm nay các ngươi ngoan ngoãn để lại tiền tài, Nguyên Tinh Thập Tam Ưng chúng ta tuyệt sẽ không động tới một cọng lông của các ngươi, nhưng nếu không biết điều vậy hôm nay không ai có thể còn sống mà rời khỏi đây!"
"Nguyên Tinh Thập Tam Ưng?"
"Bọn họ là Nguyên Tinh Thập Tam Ưng?"
"Là bọn họ!"
Một đám tiêu sư thi nhau kinh hãi.
Đổng tử Dư tổng tiêu đầu cũng đột nhiên co rụt lại, trong lòng chấn động.
Nguyên Tinh Thập Tam Ưng là sơn tắc cực kỳ nổi danh ở gần Nguyên Tinh sơn mạch, cực kỳ đáng sợ, thực lực cao thâm, chắc chắn là một thế lực cực kỳ đáng sợ.
"Nhanh lui lại!"
Dư tổng tiêu đầu hét lớn.
Soạt!
Mười ba khách giang hồ nhe răng cười một tiếng, trong tay cầm đao kiếm, lập tức nhanh chóng lao về phía đám người Dư tổng tiêu đầu.
Thậm chí có người tung người nhảy lên, chấn vỡ cái bàn, xông lên trước chém chết chủ quán và tiểu nhị của quán trà.
Này còn chưa tính.
Ở sau khi nhanh chóng giết chết chưởng quỹ và tiểu nhị, thân hình nhoáng một cái, luồng không khí cuộn trào mãnh liệt, phát ra tiếng lạch phạch, lập tức một trảo hung hăng chộp về phía phần gáy của Dương Phóng, trên mặt thì nhe ra nụ cười đáng sợ.
Sớm đã nhìn ngươi tới khó chịu!
Má nó, vừa vào đã ngồi ở một góc vắng, tỏ ra mình ghê gớm lắm.
Làm ra vẻ cái nồi!
Chết đi cho lão tử!
Phốc phốc!
Ầm!
Âm thanh ngột ngạt, một trong thành viên của Thập Tam Ưng kia còn chưa phản ứng lại thì lập tức bay ngược ra ngoài, hung hăng rơi đập vào bên ngoài, toàn thân hóa thành bùn nhão, chết không thể nào chết lại.
Những thành viên còn lại của Thập Tam Ưng, tất cả đều biến sắc, lập tức thu tay lại, quả thực không dám tin vào hai mắt của mình.
"Lão Thất!"
Bọn họ cả kinh hô to một tiếng, nhanh chóng lao về phía chỗ thi thể của lão Thất, sau khi nhìn thấy rõ thương thế thì lập tức vừa kinh vừa sợ, tranh thủ dồn ánh mắt về phía thân thể của Dương Phóng.
Chỉ thấy Dương Phóng không hề động một chút nào, bẫn đang lăng lẽ đưa lưng về phía bọn họ.
Cao thủ!
Tuyệt đối là đại cao thủ đáng sợ!
Thế mà một kích miểu sát thành viên của bọn họ!
"Chạy mau!"
Tên lão đại kia quát lớn, vội vàng liều lĩnh rút chạy về phía nơi xa.
Những người còn lại tất cả đều lộ ra vẻ hoảng sợ, nhấc thi thể lão Thất lên bắt đầu thi nhau rời đi.
Chỉ có điều mấy người này vừa mới chạy đi thì lại bắt đầu lê liệt, theo quán tính đổ nhào về mặt đất phía trước.
Đám người Dư tổng tiêu đầu, tất cả đều trừng lớn mắt lên, lộ ra vẻ kinh hãi.
Quả thực không thể tin được.
Đây là ... yêu thuật gì?
"Thành trì gần đây đi như thế nào?"
Đột nhiên một giọng nói mang theo sức hút vang lên.
Chỉ thấy thân thể Dương Phóng chẳng biết lúc nào đã đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Dư tổng tiêu đầu, giống như dịch chuyển, vượt quá tưởng tượng.
Khoảnh khắc trước đó hắn rõ ràng còn ngồi ở chỗ đó, đang đưa lưng về phía mọi người.
Sau khoảnh khắc đó lại đột nhiên xuất hiện ở trước mặt.
Đám người Dư tổng tiêu đầu tất cả đều hoảng hốt trong lòng.
"Đó ... chỗ đó."
Dư tổng tiêu đầu gần như theo bản năng duỗi ngón tay ra, sau đó đột nhiên phản ứng lại, vội vàng mở miệng: "Đa tạ tiền bối ra tay cứu giúp, nơi đó là chỗ của Thiên Linh thành."
···
"Thiên Linh Thành?"
Dương Phóng lặp lại một câu, nói: "Thế nhưng là có bản đồ không?"
"Có, có bản đồ!"
Dư tổng tiêu đầu vội vàng nhanh chóng lấy ra một tấm da thú cũ kỹ được cất giấu ở trên người, nhanh chóng giao cho Dương Phóng.
Dương Phóng nhận lấy bản đồ, lập tức quan sát.
Dựa theo suy nghĩ của hắn, lúc truyền tống, năng lượng không gian không đủ, người ở bên trong xem như văng ra ngoài chắc chắn cũng không cách biệt quá xa.
Giống như tai nạn máy bay vậy, xem như đánh văng ngươi ra ngoài thì có thể văng ra quá xa được sao?
Cho nên, nếu không có ngoại lệ, cha con Liễu Tiên Quyền, Liễu Vân hơn phân nửa đang ở thành trì nào đó xung quanh đây.
Đáng tiếc xung quanh là dãy núi kéo dài, khí tức trên người hai người đều được rừng núi ngăn cản, hắn cũng không cách nào tiến hành truy tung.
"Ừm?"
Đột nhiên, Dương Phóng nhíu mày lại, nói: "Vì sao tấm bản đồ này lại cổ quái như vậy?"
Nội dung trên bản đồ cực kỳ lộn xộn, thật giống như vẻ ra đủ các hình thù lĩnh tinh rồi ghép lại với nhau vậy, rõ ràng gọi là thành trì, thế nhưng ở trong thành lại có dãy núi, có hồ nước, có sương mù, có công trình kiến trúc, thậm chí còn vẽ lên rất nhiều yêu thú ...
Toàn bộ tấm bản đồ trông giống như một bức tranh trừu tượng vậy, đủ loại đường nét méo mó và những thứ phóng đại được xếp chồng lên nhau.
Nhìn một cái, lại có loại cảm giác xem không hiểu.
"Tiền bối ... ngài chắc không phải là người của Thiên Long vực phải không?"
Dư tổng tiêu đầu kiềm chế căng thẳng trong lòng, cẩn thận hỏi.
"Vì sao phán đoán như vậy?"
Dương Phóng nói với giọng điệu bình tĩnh.
"Người của Thiên Long vực thì chắc sẽ biết được sự cổ quái của Thiên Linh thành, Thiên Linh thành là một nơi không gian rối loạn, không biết nó được hình thành từ bao giờ, giống như là do các không gian khác nhau cưỡng chế ghép lại với nhau, mặc dù về sau dần dần phát triển thành thành trì, nhưng bên trong vẫn còn có rất nhiều nơi còn chưa được người tìm hiểu rõ ràng."
Dư tổng tiêu đầu nói.
"Ồ? Còn có một khu vực như vậy?"
Dương Phóng nhíu mày.
P/S: Ta thích nào ... chương 7



Bạn cần đăng nhập để bình luận