Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 345: Không phải chuyện mà ta mong muốn!

Dương Phóng tiếm tục im lặng.
"Đúng rồi, lần này là lần đầu tiên của ngươi, chỉ là để ngươi đi ra mở mang tầm mắt, chờ đến lần tiếp theo, Tiêu sư đệ ngươi là phải một thân một mình dẫn đội động thủ."
Hoàng Sinh cười quái dị nhìn về phía Dương Phóng.
"Một mình dẫn đội?"
"Đúng!"
Hoàng Sinh mỉm cười.
Dương Phóng dựa vào lan can nhìn về nơi xa, suy nghĩ miên man.
"Chuyện Thiên Tinh Ngọc tủy, Hoàng sư huynh hiểu bao nhiêu, không biết cần phải gom góp tích lũy dạng công lao nào mới có thể có được?"
"Tiêu sư đệ yên tâm, mõi một khoản công tích tự có Ngô trưởng lão ghi lại giúp ngươi, chỉ cần sau này nghiêm túc nghe theo Ngô trưởng lão, chờ đến khi công lao đủ rồi thì tự nhiên sẽ xin cho ngươi."
Hoàng Sinh cười nói.
"Thật sao?"
Dương Phóng tự nói, không thể nhìn ra những gì trong đầu hắn.
. . .
Trong lòng sông.
Ngọn lửa bùng cháy.
Rung động lòng người.
Ước chừng khoảng mười mấy phút đi qua.
Đột nhiên!
Một loạt gợn sóng khổng lồ chậm trùng đi ra từ dưới chiếc thuyền lớn đang bốc cháy, từng vòng từng vòng lan rộng ra khắp xung quanh, sau đó từng mảng từng mảng sóng nước đột nhiên phóng lên trời, bao chùm về phía chiếc thuyền lớn đang bốc cháy.
Soạt! Soạt!
Nước sông rơi xuống đổ vào.
Chiếc thuyền lớn bị thiêu đốt hơn phân nửa lập tức bị dập tắt.
Sau đó!
Từng bóng người nhảy lên từ trong dòng nước sông, giống như là ếch xanh vậy, bật lên cực mạnh, đáp xuống phía trên bong tàu đã hư hỏng, trên dưới toàn thân bọn họ đều tràn ngập mùi tanh, bọt nước bắn ra xung quanh, trông cực kỳ quái dị.
Mọi người đều có làn da màu chàm, khuôn mặt phủ đầy vảy màu xanh lam dày đặc, trên cổ bọn họ đeo vòng cổ bằng vỏ sò quanh cổ, hai tay hai chân mọc ra thật dày đặc 'phác', trong tay thì cầm đao thương kiếm kích đủ các loại binh khí khác nhau.
Một đôi mắt lạnh lùng mà yêu dị quét nhìn khắp bốn phương tám hướng.
Trong đó người cầm đầu là một thiếu niên Ngư nhân (người cá), nhanh chóng lao vào bên trong buồng nhỏ trên thuyền.
Đột nhiên, sắc mặt hắn trở nên âm chầm, chú ý tới thi thể thiếu nữ nằm trong góc, hắn vội vàng bước nhanh tới, quỳ một chân trên đất, ôm lấy thi thể của thiếu nữ này vào trong ngực, giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ.
"Thanh Dao, thật xin lỗi, ta vẫn là tới chậm, tới chậm rồi ..."
Nước mắt trào ra trong mắt hắn và chảy dài trên hai gò má.
"Thiếu chủ, người đã chết không thể sống lại ..."
Một trưởng lão Ngư nhân mở miệng nói.
Thiếu niên Ngư nhân ôm lấy thi thể của thiếu nữ, trong mắt đẫm máu và nước mắt, nói với giọng điệu căm hận: "Tra rõ ra cho ta là ai làm, ta muốn để cho kẻ đó nợ máu phải trả bằng máu!"
"Thiếu chủ yên tâm, trên người Thanh Dao tiểu thư có Thanh Diêm hương đặc thù của Ngư Nhân nhất tộc chúng ta, bất kể là ai giết nàng ta đều sẽ nhiễm phải loại mùi này, chắc chắn không trốn thoát được!"
Trưởng lão Ngư nhân kia nói.
Phù phù!
Thiếu chủ Ngư nhân ôm lấy thi thể, lập tức nhảy vào trong nước sông.
Những Ngư nhân khác cũng thi nhau ngay sau đó nhảy xuống theo.
. . .
Bên trong gian phòng.
Trong tay Dương Phóng cầm một cái bao bạc vừa mới được chia tới tay, mặt không biểu tình, rơi vào trầm mặc.
Bạc không ít, nặng trĩu, ước chừng hơn ba ngàn lượng.
Nhưng những thứ này thật sự là mình muốn sao?
Mặc dù hắn từng giết không ít người, nhưng thử hỏi lương tâm của mình, những người bản thân mình giết chết đều là những người đáng chết.
Nhưng tối hôm nay!
Người của Hứa gia không oán không cừu gì với hắn, hắn lại ra tay giết chết toàn bộ bọn họ ...
Nếu như chỉ có như thế thì cũng thôi đi.
Sau này còn phải ở dưới sự bức bách của Ngô trưởng lão, tiếp tục cấu kết với nhau làm việc xấu, sẽ giết chết càng nhiều người vô tội hơn.
Hơn nữa!
Chuyện này mơ hồ đã trở thành tay cầm để Ngô trưởng lão khống chế chính mình.
Sau này phàm là không nghe theo lời hắn, Ngô trưởng lão có thể sẽ tiết lộ chuyện này ra ngoài vào bất cứ lúc nào.
Cứ như thế mãi, bản thân mình sẽ hoàn toàn trở thành một thanh kiếm trong tay đối phương!
Sẽ đi giết càng nhiều người hơn thay đối phương.
Trong miệng Dương Phóng khe khẽ thở ra một hơi thật dài, thả bạc xuống.
"Ta muốn giết người thì nhất định phải là người mà ta muốn giết mới được ..."
"Cứ như thế này ... thì không phải chuyện mà ta mong muốn!"
Hai mắt hắn híp lại.
Đột nhiên, Dương Phóng nhìn về phía quần áo trên người, thuận tay cởi xuống, ném vào chậu than bắt đầu bốc cháy.
Sau đó mang nước thuốc tới, rửa sạch hai tay.
Loại mùi thơm vô hình nhiễm ở trên người của thiếu nữ kia lập tức bắt đầu biến mất khỏi trên người hắn một cách nhanh chóng ...
Hứa phủ trong thành.
Tin dữ truyền đến.
Tần thị đại phu nhân của Hứa gia sắc mặt tái nhợt lập tức ngất ngay tại chỗ.
Những gia đinh, người hầu thì hoàn toàn đại loạn.
Mấy vị trưởng lão của Hứa gia thi nhau thay đổi sắc mặt.
"Còn xin nén bi thương, dựa vào những gì chúng ta điều tra ra được thì chắc là do Thanh Long hội gây nên!"
Một tên đệ tử Thần Vũ tông đến đây báo tin mở miệng nói.
"Thanh Long hội!"
"Hứa gia ta và Thanh Long hội thề không đội trời chung!"
. . .
Tất cả trưởng lão đều nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ lên.
Hứa Mục Châu, lão gia tử Hứa gia nay đã 87 tuổi, mặt không biểu tình, không hề bị lay động, giống như việc đại trưởng lão và mấy đứa cháu gái chết thảm cũng không có bất kỳ đả động nào đối với tinh thần của hắn, nói với giọng nói già nua: "Đa tạ Thần Vũ tông đến đây báo tin, chuyện này Hứa gia sẽ không tính toán!"
"Hứa lão gia khách khí rồi, vậy ta đi về trước."
Đệ tử Thần Vũ tông kia chắp tay nói.
"Tiễn khách!"
Hứa Mục Châu nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận