Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 1112 - Kẻ địch tập kích!



Chương 1112 - Kẻ địch tập kích!




Tình thế của Thôn Nhật hạp có thể nói là vô cùng hỗn loạn, mọi người đều có tính toán của riêng mình!!
Xoát!
Bóng người lóe lên.
Dương Phóng rất nhanh đã xuất hiện ở ngoài cứ điểm, cau mày thật chặt, trong lòng yên lặng, ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời, trong lòng rất mâu thuẫn.
Để tay lên ngực tự hỏi, Quách Vinh đối với hắn quả thực là không tệ!
Nhưng bây giờ Quách Vinh gặp phải nguy cơ, hắn là cứu hay là không cứu đây?
Phải biết Thôn Nhật hạp vào lúc này, ba thế lực lớn đã loạn thành một bầy, cao thủ nhiều như mây, tình huống phức tạp, muốn từ nơi đó cứu Quách Vinh ra có thể thấy là khó khăn cỡ nào?
Hơi không cẩn thận, chỉ sợ ngay cả chính hắn cũng bị cuốn vào trong đó.
"Ích kỷ, ích kỷ ... làm người, có ai không ích kỷ ..."
Dương Phóng than nhẹ, ý đồ thuyết phục chính mình.
Thật lâu, hắn rơi vào trầm mặc lần nữa.
Năm đó, hắn có thể vì một phần Thiên Tinh Ngọc tủy, không tiếc gấp rút chạy mấy trăm dặm để trợ giúp Tống Kim Luân.
Bây giờ Quách Vinh tặng hắn Dị Tượng Chân giải và Ngũ Lôi Luyện Thể quyết, giá trị không phải còn cao hơn so với Thiên Tinh Ngọc tủy sao?
Đột nhiên!
Dương Phóng sinh ra cảm ứng, ánh mắt lạnh lùng, đột nhiên quay đầu lại.
Chỉ thấy cách cứ điểm không xa, bóng người mơ hồ, khí tức mờ mịt.
Từng bóng người cường đại từ trong sương mù đen đằng xa đang nhanh chóng tiếp cận, trên người mỗi người đều có khí tức thâm trầm mơ hồ, gần như để cho người không thể cảm ứng được!
Khôn Chi liên minh?
Bọn họ còn có tính toán khác?
Một mặt quyết đấu với Quách Vinh, một mặt khác thì là tập kích trong đêm?
"Kẻ địch tập kích!"
Dương Phóng đột nhiên hét lớn, âm thanh cuộn trào mãnh liệt.
...
Thôn Nhật hạp.
Nó nằm ở khu vực phía đông của Thiên Nguyên cốc.
Địa thế phức tạp, khác biệt so với các khu vực khác của Thiên Nguyên cốc.
Nơi đây núi cao rừng rậm, trải dài vô tận.
Hai đỉnh núi cao vừa dài vừa nhọn, kẹp vào nhau tạo thành một hẻm núi to lớn vừa sâu vừa dài, từ trên cao nhìn xuống, bên trong sâu không thấy đáy, sâu thẳm khó lường.
Thỉnh thoảng truyền đến tiếng vù vù chói tai.
Giống như vô số yêu ma lệ quỷ đang giương nanh múa vuốt ở bên trong vậy.
Vào lúc này.
Sáng sớm đến.
Khi ánh mặt trời vàng chiếu sáng, hầu hết khu vực trở nên sáng sủa và đầy sức sống, nhưng duy chỉ có hẻm núi nơi này vẫn sâu không thấy đáy, sâu thẳm khó lường.
Hai bóng người một cao một thấp đang đứng đối lập nhau ở sâu trong hẻm núi, giữa hai bên cách xa nhau tới mấy chục mét, hai người đối mặt với nhau, khí tức cuộn trào mãnh liệt.
Một người cao ba thước năm, trên người mặc chiến giáp đơn giản, mặt mũi đầy râu quai nón màu đen, mỗi sợi râu như kim thép, ánh mắt sắc bén, kinh tâm động phách, trong tay cầm một thanh Đại phủ.
Chiều dài của Đại phủ ước chừng ba mét, hai con rồng cuộn quanh nó, lượn lờ từng đợt khí tức thần thánh và cổ xưa, mơ hồ có khí tức thần linh đan xen, linh hoạt kỳ ảo mà mộng ảo.
Một bóng người khác.
Thì chiều cao chừng hai mét, tóc đen rối tung, khuôn mặt anh tuấn, trên người mặc một bộ cẩm tú trường bào, khí chất có loại sầu muộn khó tả, giống như có trăm thứ phải lo.
Người này chính là Quách Vinh!
Hai người không động đậy, khí thế và lĩnh vực của bản thân đều đang ấp ủ sau lưng.
Từng tia sáng tỏa ra từ thân thể của bọn họ, giống như từng cái xiềng xích quỷ dị, thẩm thấu vào bên trong hư không, móc nối hư không, phong tỏa khắp nơi.
Hai luồng khí tức cường đại cùng nhau dâng trào, tựa như hai làn khói bay lên trời, giống như thiên địa bốn phía đều bởi vì đó mà hơi ngưng trệ lại.
Vào lúc này!
Trong thiên địa giống như chỉ còn lại có hai người bọn họ vậy.
"Ha ha ha ha ..."
Đột nhiên, trong miệng Nguyên Khải Thiên lập tức phát ra từng đợt tiếng cười thô lỗ và to lớn, vang vọng trong toàn bộ hẻm núi.
Thân thể cao khoảng chừng ba mét năm giống như một tôn cuồng ma cái thế, cơ bắp nổi lên khắp người, đôi mắt đầy uy lực, sắc bén khiếp người.
"Truyền nhân Quách gia Huyễn Thiên minh, bản tọa sớm đã muốn lĩnh giáo từ lâu, đệ đệ của ta là bị ngươi tự tay giết chết phải không? Hắc hắc hắc, cảm tạ ngươi cho ta cơ hội này, để cho ta có thể tự tay dùng máu của ngươi tới tế điện vong linh đệ đệ ta!"
Nguyên Khải Thiên phát ra một tràng cười rét lạnh.
"Nguyên Khải Thiên, cho dù ngươi không tới tìm ta thì ta cũng sẽ đánh với ngươi một trận."
Quách Vinh nhẹ giọng nói.
"Thật sao? Quách Vinh, còn giống như bộ dáng truyền nhân của Quách gia, ha ha ha ha, hôm nay để cho ta xem Quách gia các ngươi dựa vào cái gì mà có thể trấn áp được mảng Càn nhiều năm như vậy, chịu chết đi!"
Nguyên Khải Thiên đột nhiên hét lớn, âm thanh đáng sợ.
Khí thế và lĩnh vực trên dưới toàn thân đột nhiên khuếch tán, trùng trùng điệp điệp, trực tiếp xung kích cuộn trào mãnh liệt về phía trước.
Vào lúc này, khí thế và lĩnh vực của hắn đột nhiên tương hợp, trong nháy mắt hóa thành hình thức ban đầu của dị tượng.
Trong toàn bộ hạp cốc, sóng cả cuộn trào mãnh liệt, khí tức thần thánh tràn ngập, giống như trời phạt, tràn ngập một loại khí tức vô thượng cao cao tại thượng.
Thiên Tâm Tức Ngã Tâm (Ý trời chính là ý ta!)
Ầm ầm!
Vào lúc này, sau lưng Nguyên Khải Thiên đột nhiên hiện ra một quang ảnh vô cùng to lớn, mông lung, giống như thần linh sống lại, giống như cổ thiên giáng xuống một phân thân.
Một loại khí tức trấn áp mọi thứ, ma diệt mọi thứ, khiến mọi thứ cúi đầu, để sinh linh nghe lệnh nhanh chóng thoát ra khỏi cơ thể hắn.
Ta tức là thiên!
Thiên tức là ta!
P/S: Ta thích nào ... chương



Bạn cần đăng nhập để bình luận