Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 454: Có thể hấp thu tinh khí vạn vật!

Một tên Ngư nhân trong đó không nghĩ ngợi chút nào, hai tay lập tức giao nhau, bảo vệ lấy thân thể, chân khí trên dưới toàn thân cuộn trào mãnh liệt, bộc phát ra toàn bộ dao động tu vi Siêu phẩm.
Ầm ầm!
Một luồng ánh sáng màu đen quỷ dị lao về phía hắn ta ngay lập tức, đạt đến tốc độ cực cao.
Giống như tia chớp.
Trực tiếp hung hăng vỗ một vuốt về phía thân thể của hắn.
Phốc phốc!
Ngư nhân Siêu phẩm kia lập tức bị vỗ bay ngược ra đằng sau, hai tay đứt gãy, lồng ngực lõm vào, thân thể hung hăng bay ngược, hung hăng rơi đập về phía nơi xa, nội tạng đều nát vụn, chết thảm tại chỗ.
Một màn khủng bố như vậy, khiến đám Ngư nhân và tổ chức Tà Đạo bên cạnh giật mình thon thót một cái, quả thực không thể nào tin được.
"Người nào?"
Tên Ngư nhân Siêu phẩm còn lại vừa mở miệng hét lên, âm thanh cực lớn, nhanh chóng quay đầu lại.
Ầm ầm ầm ầm!
Quyền ảnh dày đặc, âm thanh gầm rú, ẩn chứa uy lực đáng sợ, nhanh chóng oanh kích về phía ánh sáng màu đen kia.
Tuy nhiên đối mặt với công kích của hắn, ánh sáng màu đen đó nhìn cũng chẳng thèm nhìn, tàn ảnh lóe lên, nhanh đến mơ hồ, tay phải to lớn mạnh mẽ vung tới một lần nữa.
Ầm!
Đầu của Ngư nhân Siêu phẩm thứ hai lập tức bị đập nổ đùng đoàng bắn ra máu tươi, thân thể giống như bao tải vậy hung hăng bay lộn vòng về phía nơi xa, dưới một chưởng đáng sợ như vậy, toàn bộ huyệt thái dương lập tức lõm vào, cũng bỏ mạng chết thảm.
Sau đó Dương Phóng không nói một lời, tốc độ cực nhanh, trên người được sát khí quấn quanh, trực tiếp điên cuồng phát tiết trong đám người.
Giết giết giết!
Giết chết thiên này!
Giết chết địa này!
Giết chết thương sinh vô tận này.
Trên đời không có gì không thể giết, không có gì không thể giết!
Ầm ầm ầm ầm!
A!
Trong rừng, hỗn loạn tưng bừng, máu tươi phiêu tán rơi rụng, tàn chi đoạn thể bay tứ tung ra xung quanh, sát khí ngút trời.
Ngay sau đó từng cây đại thụ, từng khối đá lớn toàn bộ đều bị vỡ nát, nổ vang ầm ầm.
Giống như là một con thú hoang đang nổi điên vậy.
Muốn phá hủy tất cả mọi thứ!
Qua một lúc lâu.
Bỗng nhiên!
Dương Phóng giống như phản ứng lại, khôi phục một chút vẻ tỉnh táo, thầm giật mình, trong lúc đó phát ra một tiếng gào lớn, phát động lôi âm.
"Rống!"
Ầm ầm!
Thiên uy sáng rực, kinh thiên động địa, chấn nhiếp tâm linh, xua tan yêu tà.
Ý chí kinh khủng của Ma Long lập tức lui bước một cách nhanh chóng, ngay cả sát khí kinh khủng trong lòng bàn tay cũng nhanh chóng rút về.
Trong nháy mắt, trong khu rừng trở nên yên tĩnh lại một lần nữa.
Dương Phóng vẻ mặt trắng bệch, trong miệng điên cuồng thở dốc, hồng hộc vang vọng, ánh mắt kinh hãi, không thể tưởng tượng nối nhìn về phía bốn phương tám hướng xung quanh.
Sau đó hắn lại nhìn về phía tay phải của mình.
Tại chỗ tay phải vẫn còn Long trảo hình thái dữ tợn.
Chỉ có điều ý chí Ma Long trong đó lại bị lôi âm của hắn chấn nhiếp, hoàn toàn thu liễm vào trong, không dám tiếp tục lao ra ngoài.
"Long trảo thật là đáng sợ."
Trên người hắn chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Ngay cả trước khi dung hợp, hắn đã làm chuẩn bị đầy đủ.
Nhưng không ngờ tới vẫn là bất cẩn, thiếu chút nữa thì bị khống chế.
Mọi thứ ban đầu đều có thể kiểm soát được, nhưng khi lao về phía trước, đầu óc lại trở nên hoang tưởng, giống như sử dụng ma túy đá bị ngáo đá vậy.
Thật giống như dục vọng dưới đấy lòng được phóng đại lên vô hạn vậy.
Cũng may hắn tu luyện Cảm Ứng quyết lâu dài, ở vào thời khắc sống còn còn duy trì được chút tỉnh táo, lấy Lôi âm tới chấn nhiếp Long hồn, nếu không kết quả sẽ không thể tưởng tượng được.
Dương Phóng càng nhìn càng cảm thấy đáng sợ.
Đột nhiên!
Trong lòng hắn giật mình, lại cảm nhận được có gì đó không đúng.
Từ bên trong Long trảo vào lúc này lại chậm rãi truyền đến từng cỗ lực lượng ấm áp thoải mái dễ chịu vận chuyển về phía thân thể của hắn, tuôn về hướng khắp toàn thân hắn, dần dần biến thành một cỗ lực lượng chân khí tinh thuần.
"Long trảo này đang phụng dưỡng thân thể của ta sao?"
Hắn giống như nghĩ tới điều gì đó, vội vàng quan sát thi thể xung quanh.
Cái quan sát này, lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
Tất cả thi thể nằm la liệt dưới mặt đất đều đang bị teo tóp lại.
Giống như bị hút khô tinh khí vậy.
Trở thành da bọc xương.
Thậm chí một số cây cối đều trực tiếp khô héo đi, giống nhưu gặp phải bệnh nặng vậy.
Dương Phóng lại nhìn về phía Long trảo một lần nữa, lộ ra một tia khó tin.
"Long trảo này ... có thể hấp thu tinh khí vạn vật!"
Quả thực nghịch thiên!
Hấp thu tinh khí vạn vật phụng dưỡng chủ nhân.
Tuy nhiên!
Dương Phóng chẳng mấy chốc lại cảm nhận được sự đáng sợ thêm một lần nữa.
Thứ này hấp thu tinh khí vạn vật là thật, nhưng càng hút càng nhiều, Long hồn trong đó chắc chắn cũng sẽ càng ngày càng mạnh, đến lúc đó sớm muộn cũng sẽ đến một ngày xuất hiện tình huống mất khống chế lần nữa.
Thứ này căn bản chính là thứ tà ma!
Cho nên!
Lực lượng Huyền âm Long trảo tuyệt không thể sử dụng một cách tùy tiện, chỉ có thể để đó làm con át chủ bài.
Bởi vì hắn cũng không dám cam đoan, Long hồn này lúc nào sẽ thoát khỏi tác động của Lôi âm.
Nhỡ đâu nó hút đủ tinh khí, không hề bị quản chế bởi Lôi âm, vậy phiền phức thế nhưng là lớn lắm.
Dương Phóng vô cùng nghiêm nghị, rót chân khí về phía tay phải.
Xoát!
Ánh sáng lóe lên.
Long trảo màu đen nhánh quỷ dị lập tức bong ra khỏi bàn tay của hắn, lặng lẽ nằm ở trong lòng bàn tay hắn.
Dương Phóng lấy hộp gỗ trước đó ra lần nữa, để Long trảo vào bên trong một cách cẩn thận, sau đó dán phù văn màu vàng vào trên đó, Long trảo được thu vào bên trong nhẫn trữ vật lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận