Ta Tại Dị Giới Thành Võ Thánh (Cẩu Tại Dị Giới Thành Võ Thánh)

Chương 752 - Kim Cương Thần chủng ...



Chương 752 - Kim Cương Thần chủng ...




Bên trong, vẫn có thể nhìn thấy một linh hồn thú vật giương nanh múa vuốt đang giãy giụa.
"Tinh hạch của Băng Sương Ma Hùng, không cần biết mang đi bán đấu giá ở nơi nào cũng không chỉ với cái giá này!"
Số một mở miệng nói.
"Được!"
Dương Phóng lập tức gật đầu, lấy mười lăm gốc Hắc Ngọc linh dược ra giao cho số một, từ chỗ của số một cầm lên khối tinh hạch màu xanh sẫm kia.
Sau khi nắm tinh hạch vào trong tay thì cảm thấy nó vô cùng nặng.
Một khôi tinh hạch nho nhỏ như vậy thế mà có thể năng tới khoảng mấy trăm cân.
"Đúng rồi, trong lần Cửu U bị vây quét vừa rồi, vị Đan sư kia có chết không?"
Dương Phóng hỏi thăm.
"Chết rồi, hai mươi ba thành viên Cửu U trong lần này chết đi chỉ còn lại có sáu người, mà đây là dưới tình huống ta kịp thời cứu viện, nếu không toàn bộ thành viên Cửu U sẽ chết hết chỉ còn lại có ta và ngươi!"
Số một lắc đầu nói.
Trên mặt Dương Phóng lập tức trở nên vô cùng khó coi, nói: "Vậy còn có Đan sư nào khác hay không?"
"Có, tuy nhiên lại không phải là thành viên của Cửu U."
Số một mở miệng nói: "Nếu như ngươi muốn đi tìm hắn để luyện đan thì cũng được, ta và hắn năm đó chính là bạn cũ, ta có thể đề cử ngươi qua đó."
"Ồ?"
Hai mắt Dương Phóng lóe lên, nhìn về phía số một.
···
Nửa canh giờ sau.
Số một rời khỏi hang động, nhanh chóng biến mất ở chỗ này.
Dương Phóng chống đỡ tổn thương trên người, đi đến chỗ cửa hang, đưa mắt nhìn về phía nơi xa, ánh mắt thâm thúy.
Phong luật mở ra bên tai, lan tỏa khắp mọi hướng như những làn sóng âm thanh vô hình.
Mặc dù bị thương nặng, nhưng may mắn thay, hắn vẫn có thể sử dụng Thần chủng.
Trong bán kính hơn mười dặm, hắn đều có thể nghe rõ được mọi động tĩnh.
"Số một ... hắn đến cùng còn có bao nhiêu bí mật."
Dương Phóng ngưng giọng nói.
Thân phận thực sự của người này không hề đơn giản.
Hơn nữa!
Ở phương diện đối đãi với chính mình, dường như quá nhiệt tình!
Hắn không thể không đề phòng!
Đột nhiên, hắn nhắm mắt lại và nhìn vào bên trong cơ thể một lần nữa, trong lòng không thể không thắt lại.
"Thương thế lần này thật sự nghiêm trọng nhất từ trước tới nay, hi vọng những Tử Nguyên đan này có thể giúp kinh mạch của ta được chữa trị nhanh chóng."
Hắn đột nhiên đưa tay lên trên chiến giáp, cởi bỏ từng bộ phận của bộ giáp trên người rời thu hết vào trong giới chỉ, lộ ra bộ quần áo đẫm máu bên trong.
Một mùi hôi tanh nồng nặc tỏa ra từ trên người của hắn, khiến cho đôi lông mày của hắn không thể không cau lại.
Dương Phóng thuận tay cởi bỏ quần áo ra và thay một bộ đồ sạch sẽ.
Bởi vì vết thương còn chưa hồi phục, hiện tại hắn không dám ra ngoài tắm rửa, trước tiên tạm thời chỉ có thể chấp nhận như vậy.
Sau khi thay quần áo xong, hắn lấy ra một vài miếng thịt khô, đưa lên miệng bắt đầu gặm ăn.
Liên tục ăn hết ba bốn cân thịt khô cuối cùng mới dừng lại!
Cho tới lúc này, Dương Phóng mới cảm thấy thân thể thoải mái hơn một chút, giống như ngay cả tốc độ khôi phục thương thế cũng tăng lên nhiều.
Đột nhiên!
Hắn nghĩ tới một chuyện, bàn tay lật một cái, lấy thi thể của Bàng Vạn Chung ra ngoài, ầm một tiếng, rơi vào trên mặt đất.
Bàng Vạn Chung chết đi, cho dù là đầu bị đấm lún vào trong thì vẫn như cũ cao tới hơn năm mét.
Cơ bắp khắp người dữ tợn, khí tức kinh khủng, toàn bộ thân hình giống như là thần được đúng bằng đồng vậy, mang tới cho người ta một loại uy thế khó tả.
"Kim Cương Thần chủng ..."
Dương Phóng tự nói.
Thứ này đến cùng nên thu hoạch như thế nào?
Hắn đột nhiên duỗi ra lòng bàn tay, nắm chắc lấy thi thể của Bàng Vạn Chung, hai mắt nhắm lại, sử dụng ba viên Thần chủng trong người tiến hành cảm ứng.
Tuy nhiên!
Theo khoảng thời gian chuyển dời.
Ba viên Thần chủng trong cơ thể của Dương Phóng từ đầu đến cuối đang chảy nhót không ngừng, giống như ba con yêu tinh nghịch ngợm, tràn ra từng đợt khí tức cường đại, nhưng trong cơ thể của Bàng Vạn Chung thì lại không thể cảm ứng được gì.
Một lúc lâu sau.
Dương Phóng mới mở hai mắt ra lần nữa, thả thi thể Bàng Vạn Chung ra, trong lòng thầm nghĩ.
"Không có? Làm sao lại không có? Là sau khi người chết đi thì Thần chủng tự động biến mất, hay là nói phương pháp của ta không đúng?"
Hắn cau mày thật chặt.
Đáng tiếc chuyện này hắn cũng không cách nào đi hỏi người khác một cách tùy tiện.
···
Bắc vực.
Phủ Thái tử.
Bốn vị trưởng lão Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê của Thương Khung Thần cung tập trung ở trong phòng, sắc mặt âm trầm, khí tức ngột ngạt, đang tiến hành thảo luận bí mật.
Liên tục mấy ngày trôi qua.
Bọn họ đã dùng hết mọi phương pháp nên dùng, nhưng vẫn chưa tìm được hung thủ giết Nguyên Mộc đạo trưởng!
Người thiết giáp kia giống như thể đã biến mất luôn vậy.
"Trên người hắn chắc chắn có Thần chủng, khiến cho thực lực của hắn không thua kém gì Bàng Vạn Chung."
Một trưởng lão Thánh Linh cảnh đệ nhị thiên thê lạnh lùng nói, "Hơn nữa hắn mang thi thể của Bàng Vạn Chung đi vậy chắc chắn là muốn tiện thể lấy Thần chủng bên trong cơ thể của Bàng Vạn Chung!"
"Nghĩ hay thật!"
Người đàn ông trung niên trước đó nở ra nụ cười lạnh, nói: "Một khi Thần chủng dung nhập vào trong cơ thể thì cũng chỉ có thể cả một đời đi theo người này, một khi người này chết đi, Thần chủng sẽ tự động biến mất, nếu như Thần chủng có thể bị đoạt dễ dàng như vậy thì sẽ đến lượt hắn sao?"
"Lời tuy có thể nói như thế, nhưng người này chắc chắn sẽ là một cái tai họa ngầm."
Vị trưởng lão thứ ba mặt không biểu tình, nói: "Không phải Thần Linh huyết mạch thế mà lại có thể đạt tới loại trình độ này, thật đúng là có hơi đáng sợ, hơn nữa hiện tại nếu muốn ổn định lòng người ở Bắc vực vậy cũng chỉ có thể nhanh chóng bắt lấy người này."
P/S: Ta thích nào ... chương



Bạn cần đăng nhập để bình luận